Ngày hôm qua, mọi động từ đều chia ở thì quá khứ. Nó là những nốt nhạc, bài thơ.
Nó không phải là thời gian của một đời người, nhưng sao mỗi lần nhớ lại bài thơ, nghe lại nốt nhạc là như nhớ cả trần gian; bên ngoài cuộc sống đang cựa mình trong từng sát-na. Chúng ta tâng bốc và tưởng thưởng ngày hôm qua khác xa nguyên mẫu cũng chẳng hề gì. Mơ về những ngày thơ ấu xa xưa. Người ta nói sống với quá khứ sẽ thấy những kỷ niệm mà hiện tại không tìm thấy. Nếu không ư thức được phép trong hiện tại, em và tôi vẫn là người của phố cổ để nhớ về những mùa thu lá vàng rơi trên lối cũ và hoài vọng măi những buổi sáng sương mai bay giăng giăng trên mặt hồ xưa.
Liệu chúng ta có nắm bắt được gì của ngày hôm qua khi ngày hôm qua đã khép lại, không truy tìm được. Ngày hôm qua chỉ là quá khứ và phải là quá khứ. Không phải là chúng ta không cám ơn nó cho chúng ta có kết quả hôm nay, nghĩ về nó nhưng đừng hân hoan với những cảm giác, những cảm thọ đã qua là chúng ta đang sống theo lời Phật dạy. Vui buồn trong tâm quá nhiều những gì ở quá khứ, có thể dư cho cả kiếp sau đấy em ạ!
Pháp sống hiện tại đức Phật dạy, phải sống nhiệt tâm, tỉnh thức với con người hiện tại, công việc hiện tại, và thời gian hiện tại. Tất cả hành động, lời nói và ý nghĩ trong hiện tại chúng ta đều phải làm chủ và hoàn toàn chịu trách nhiệm. Đừng sợ những mâu thuẫn của cuộc đời nghe em! Thực tại nhưng mâu thuẫn là quy luật tất yếu để tồn tại. Sống với hiện tại là chúng ta làm quen, tiếp cận, và giải quyết những gì hôm qua chưa hoàn thiện. Phải hiểu chính mình, em và tôi hãy quan sát những hành vi, cách cư xử và các thói quen xấu còn đọng lại trong tâm. Nếu không ý thức được cuộc sống hiện tại, cũng đồng nghĩa chúng ta đang giành giựt an nhàn bằng vội vã, nhưng càng vội vã, an nhàn càng mù xa. Chúng ta không ngừng phấn đấu với những cái tôi nhỏ bé thấp hèn còn thấp thoáng đâu đây, khắc phục hoàn cảnh để không ngừng vươn đến sự hoàn thiện bản thân. Thôi đừng vướng bận quá khứ, lo toan nhiều cho tương lai để đánh mất phút giây hiện tại tuệ quán nhiệm mầu nghe em!! Tôi nghĩ điều gì đến sẽ đến. Em ước mơ cho em. Tôi cầu nguyện và ước nguyện cho tôi, cho em và cho đời.
Không ước vọng tương lai, nhưng chúng ta phải phấn đấu cho ngày mai với những gì hôm qua chưa hoàn thiện. Ngày hôm qua cho chúng ta tri thức ở quá khứ, ngày hôm nay cho chúng ta tri thức trong hiện tại, hãy an trú trong hiện tại, bằng con mắt quán sát mọi cái như nó đang là, và ở đây. Với thái độ hiểu biết thương yêu chúng ta góp lại dâng cho ngày mai một tri thức đẹp hơn, cao quý hơn, cần thiết hơn.
Sau một đêm ngon giấc, một ngày mới đang chờ đón em bên thềm bình minh.
Em và tôi hãy ước nguyện và phấn đấu vươn đến các vì sao thánh thiện, dù không đến được các vì sao chúng ta cũng đụng tay đến bầu trời Chân - Thiện - Mỹ phải không em?
Uyên Như.
[Tập san Pháp Luân - số 1, tr.77]