Ngôn ngữ rụng từ đông phương của mẹ/ Rớt xuống dòng con cá đớp lăn tăn/ Cọng cỏ dại bến bờ xuân thức dậy/ Chữ mỉm cười sương nước mảnh tình trăng/
Ngôn ngữ rụng từ đông phương của mẹ
Rớt xuống dòng con cá đớp lăn tăn
Cọng cỏ dại bến bờ xuân thức dậy
Chữ mỉm cười sương nước mảnh tình trăng
Bên kia sông nối dài mây trắng đục
Mịt mù đường xa, áo bạc, bụi người bay
Hơi thở hoang vu, đời nhức đau sỏi đá
Chập chùng truông đèo, bóng nhỏ, lạnh ngàn tây
Không duyên cớ, trên tay sầu rớt hạt
Lắt liu buồn, ôi! Lý nghĩa nhân sinh!
Mặt nạ đỏ đen – giấu che khuôn mặt cũ
Sống chết bàng hoàng, thắp lửa rực vô minh
Bên kia sông nối dài mây khái niệm
Lãng đãng đi về, lãng đãng khói sương xao
Đất đen ngủ chẳng bao giờ tỉnh giấc
Để cây đời khô nhựa, dáng hư hao!
Không biết nữa, thế thân và danh tướng
Cũng chẳng cần đốt đuốc để tìm em
Giữa cuộc ảo, gõ hoài con chữ ảo
Đọng mắt người câu hỏi quấn khăn đêm!
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
[Tập san Pháp Luân - số 40, tr.32, 2007]