Thơ đã vào đêm tự thuở xưa/ Từ ngày nôi trắng bọc tuổi thơ/ Làn môi êm ái thơ rung nhẹ/ Đọng giữa lòng con ru giấc mơ//
Thơ đã vào đêm tự thuở xưa
Từ ngày nôi trắng bọc tuổi thơ
Làn môi êm ái thơ rung nhẹ
Đọng giữa lòng con ru giấc mơ
Thơ quyện vào hơi ấm mẹ hiền
Lời ru sâu lắng giữa trời đêm
Non tơ má thắm đàn ngân đọng
Nhạc dế bên thềm dịu dịu êm.
Thơ vào đêm ngập tràn thôn xóm
Gió lạnh lùng trôi đóm lập lòe
Len lén bay quanh nhìn đêm xuống
Bếp nhỏ cời than đón mẹ về.
Phố thị chiều nay không khói lên
Cho tình tôi ấm mãi ngàn đêm
Tao nôi lay lắt bàn tay mẹ
Say giấc thiên thần ấm áp tim.
Từ ấy trong tôi ươm sắc hương
Sóng trăng dải lụa ngủ trong vườn
Tinh khôi giọt nắng in màu cỏ
Xanh lá, xanh mùa xuân quê hương.
Đêm sâu gió lặng tình lâng lâng
Sóng thơ gõ nhịp nốt thăng trầm
Nửa đêm theo gió trăng vào cửa
Lay phím tơ rung một tiếng đàn.
[Tập san Pháp Luân - số 39, tr.79, 2006]