Linh Sơn một ngày nhạt nắng/Bồng bềnh mây khói phiêu du/Cỏ cây nghiêng theo triền đá/Nghe lời kinh hát thiên thu./
Linh Sơn một ngày nhạt nắng
Bồng bềnh mây khói phiêu du
Cỏ cây nghiêng theo triền đá
Nghe lời kinh hát thiên thu.
Linh Sơn một ngày con đến
Xa khuất mấy kiếp trầm luân
Hương thất trơ nền gạch cũ
Vô thường hạt nắng mong manh.
Linh Sơn chừ đây hiện thực
Không còn hình bóng Thích Tôn
Nơi đâu đạo tràng, hội chúng?
Một vùng trắng xóa sương buông.
Linh Sơn về đây nguồn cội
Con ngồi nghe lại lời kinh
Ngổn ngang mấy tầng ngôn ngữ
Thương mình quá đỗi vô minh.
Linh Sơn rồi thành kỷ niệm
Theo về nơi những miền xa
Tháng năm dòng đời xuôi ngược
Hóa thành nốt lặng tâm ca.
Nguyên Hiệp
[Tập san Pháp Luân - số 40, tr.50, 2007]