Người lên núi tìm trầm/ Nhà sư ngồi tự tại/
Người lên núi tìm trầm
Nhà sư ngồi tự tại
Chiếc lá rơi vô tình
Từng hồi chuông vọng lại
Sống trong vòng hệ lụy
Chân bước giữa lòng nhau
Cõi trần gian ngọt đắng
Xin hẹn về mai sau
Có một thời để nhớ
Và một thời để quên
Thoáng bên sông chiều tím
Gió lồng lộng mênh mông…
Ngàn Thương
[Tập san Pháp Luân - số 12, tr.84, 2005]