Cũng là một cách bố thí

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Bố thí mà để kẻ nhận tủi buồn là một hành động độc ác.

Bố thí để mọi người biết ta nhân từ là một hành động đạo đức giả.

Bố thí mà để kẻ khác mang ơn là có ý mưu đồ.

Bố thí cho người hoan hỷ, còn ta thì mãn nguyện sung sướng, là tâm còn cầu hưởng quả Nhơn Thiên phước báo, chưa đúng thánh ý của Phật.

Cách đây hơn 15 năm, tôi có đọc cuốn Class de Francaise của thầy Phạm Tất Đắc có câu chuyện:

Có một người bộ hành gặp một lão ăn xin trên đường phố, quần áo bẩn thỉu, tay chống gậy, thân hình chỉ còn da bọc xương. Lão đứng không vững, mắt lão trắng dã và giật. Lão chìa đôi tay run bần bật cầu xin người bộ hành bố thí.

Người bộ hành lật đật móc túi, nhưng tiền không có, đồng hồ cũng không, một chiếc mùi xoa cũng không nốt, mồ hôi anh ta vã ra. Lão ăn mày vẫn đứng đó, anh ôm chầm cả hai tay lão mà rằng: “Người đồng bào ơi! Tôi chẳng có một thứ gì cả người đồng bào ạ”.

Mắt lão già ăn xin sáng lên và dịu lại, chan chứa một niềm hân hoan. Lão siết tay người bộ hành và nói: “Đừng buồn, tôi rất sung sướng, vì đó cũng là một cách bố thí người đồng bào ạ”.

Đến đây lòng ta cảm thấy bàng hoàng một niềm xúc cảm sung sướng. Ta không còn phân biệt nổi ai là kẻ bố thí, ai là người nhận bố thí!? Bấy giờ chỉ còn tâm nguyện lớn là mong hết thảy chúng sanh thân tâm đều an lạc, không còn ai chịu quả báo đói rét đau thương. Đó mới là chân bố thí, hợp với hoài bão ba đời mười phương chư Phật.

Thị Nguyên.
[Tập san Pháp Luân - số 3]