Tháng năm, nắng quái mùa hạ-cái nắng hanh hao của miền Trung khô khốc ngọn gió Lào. Mưa giông trải đều trên những vòng xe-những cơn mưa buồn tênh.
Con đường đến trường như dài thêm, như níu kéo khoảng thời gian ít ỏi còn lại của thời áo trắng hồn nhiên.
Tháng năm, ba nhận thêm nhiều công ruộng, nhặt thóc góp chút tiền chuẩn bị cho con lên thành phố ôn thi đại học. Ba mong đời con không giống như cuộc sống mà mình đang từng ngày cuốc bẩm cày sâu. Trong khi ngoài kia người ta đang ứng dụng phần mềm tin học, thì ba vẫn còng lưng dưới nắng mưa. Vắt mồ hôi ki cóp cho con từng giọt mực.
Tháng năm, áo trắng tung bay khắp phố, dẫm lên xác phượng sân trường, bay bổng trong tiếng ve với những ước mơ về trường đại học, về tương lai rực sáng.
Tháng năm, mạ gánh gánh hàng rong suốt Đông Hà rồi Cam Lộ, nắng lóa khản lời rao, đổi cho con chút chữ nghĩa sách đèn. Nhặt cánh phượng về cho con xếp bướm làm thơ.
Tháng năm, con bơ phờ trong những ngày nước rút của kỳ thi. Ngoài kia tiếng ve tấu khúc nhạc chiến sĩ trên mặt trận tri thức.
Tháng năm, ba ngã bệnh mà vẫn cứ ra đồng, đêm về-trong giấc mơ-có một ngày con sửa mái tranh ngăn nắng rộp da mồi.
Tháng năm, tốt nghiệp đại học thế là…, ơi giảng đường! ba lô trên vai đầy ắp kỷ niệm. Con đường về, bắt gặp những bước chân của ngày ra đi, nghẹn ngào vẫn thấy bóng ba giữa đồng ruộng thênh thang. Ba mạ ơi, con về rồi quăng gánh nhé, nghỉ thôi.
Viên Chi
[Tập san Pháp Luân - số 4]