Khi hoàng hôn rụng rơi ngập lối con đi /Hoa ven đường thầm thì tiễn biệt/
Khi hoàng hôn rụng rơi ngập lối
con đi
Hoa ven đường thầm thì
tiễn biệt
Bên song cửa, mẹ nhìn con
tha thiết
Đôi mắt ưu tư, trăn trở
suốt cuộc đời
Ngày tôi vào đại học
mẹ nói con ơi
Hãy gắng lên
mẹ ngồi đây chờ đợi
Rồi mẹ,
trầm ngâm, nghĩ ngợi
chẳng nói điều chi
Nhưng sao,
con nghe
trong sâu thẳm trái tim mẹ
những tiếng sóng vỗ thì thào
âu lo
Mẹ ơi,
Chiều nay con không được ngồi chơi bên mẹ nữa
Mà ngồi trên ghế đá
nhìn lá vàng hoài rơi
Có phải giọt nước mắt của mẹ đó không:
rơi cùng chiếc lá?!
Gợi con về với lời dạy xa xôi:
Tu, học mãi mãi, nghe con!
Phước Tâm
[Tập san Pháp Luân - số 17, tr.60, 2005]