Thực tại

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Khi ta nói đến thực tại thì chỉ nhắc đến khái niệm mà thôi. Tự bản thân thực tại là cái nó đang là, đang hiện hữu, ta không diễn bày cho được.

Ta chỉ có thể tiếp nhận và cảm nhận nó bằng trực giác của mình.

Một tiếng chim hót, một đám mây trắng bồng bềnh trôi, một đóa hoa Quỳnh nở giữa đêm thâu, v.v... những cảnh vật xung quanh ta biết bao điều kỳ diệu, nhưng có ai trực nhận được nó chăng?

Một Quách Thoại với cái nhìn thực tại đã cảm được cái tuyệt vời đó, thốt lên trong vần thơ của mình:

“Đứng yên ngoài hàng giậu,
Em biểu lộ nhiệm mầu,
Lặng nhìn em kinh ngạc,
Vừa thoáng nghe em hát,
Lời ca em thiên thâu
Ta sụp lạy cúi đầu”.

Tiếng hát của bông hoa dâm bụt nó đã có mặt từ ngàn xưa, nó vẫn ca lên những khúc ca huyền diệu muôn thuở. Nó chỉ làm rung động trong lòng người tỉnh thức.

Một Xuân Diệu thì trái lại, lòng khao khát, rạo rực yêu đương, nhìn cái gì cũng cảm thấy thương yêu đắm đuối với nó.

“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
 Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
 Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất”
 (Vội Vàng)

Thương yêu xuân, đến độ không biết tận hương xuân, không biết được ý vị xuân. Những cảnh vật trong thời điểm giao mùa đầy sức sống, nhẹ nhàng, vui tươi; thế nhưng sự lo lắng, muốn nắm giữ xuân, muốn ôm ấp xuân, không muốn xa rời xuân đã làm cho Xuân Diệu quên đi cái thực tại huyền diệu ấy.

Yêu xuân như thế có thật là yêu xuân không?

Quá khứ đã lạc vào sương mây, tương lai thì mịt mờ vô tận, hiện tại thì trôi mãi lênh đênh. Vậy ai trong chúng ta sẽ là một Quách Thoại tỉnh thức hay là một Xuân Diệu tình si?

Đồng Tiến.
[Tập san Pháp Luân - số 1, tr.69]