Nói với anh cùng tử

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Anh đang ở đâu, trước mặt hay tận chân trời viễn xứ, đi cùng em hay mãi dong ruổi cuộc đời, sao không tìm thấy anh...

Cùng tử ! Anh đang ở đâu, trước mặt hay tận chân trời viễn xứ, đi cùng em hay mãi dong ruổi cuộc đời, sao không tìm thấy anh, đừng chơi trò cút bắt trong em, anh xa em trong tầm tay với, hay sau lưng em một cái quay đầu? Tử ơi ! Có nghe chăng tiếng gọi réo rắt vang từ một đêm dài đại mộng, quay lại đi anh.

Quay lại mà thức tỉnh em trong bàn tay của Tứ niệm xứ, dắt em về ngôi nhà Tam vô lậu để em không còn sợ hãi trong Lục dục - Thất tình, không biết trong em mơ hay thực mà chỉ thấy em đang đắm chìm trong biển sóng tình vọng, tự mình không vượt nổi, nửa tỉnh nửa say…lại xung quanh là lưới nghiệp buộc từ quá khứ, nhưng không tìm thấy chủ nhân giăng nỗi lo sợ tăng theo cấp số, khiến em run rẩy; ngày ngày cố đánh vật với nhịp đập ý thức mong mỏi tìm về mặt thật xưa nay, nhưng rốt cuộc chỉ là sự thua cuộc trắng ngắt lạnh lùng…

Cùng tử - Em có lỗi cùng anh. Vì kết bạn với một gã danh xưng là “Ngã” mà em phải yếu đuối, nhu nhược như hôm nay. Ngã mang em xa anh, mê hoặc em bằng những ly rượu nhãn hiệu Biên kiến, làm em mang tâm trạng của kẻ say mềm, lê bước tắm mãi ở dòng sông mê, để rồi dần dà dòng chảy đưa em xa mãi đến nơi bờ bến, nơi sóng bạc, hoà nhập vào biển luân hồi lai láng; em đau khổ vô vọng, giật mình tỉnh thức khi giọt nước mắt tủi thân cũng chính là nỗi bức xúc mong mỏi cho mình một phút giây thanh tịnh chưa từng lưu dạ ! Từng đêm tiếng gào từ tâm thức vọng về em là kẻ lưu vong - sao cứ mãi lưu vong ?… cái khao khát tìm về cố hương trổi dậy, lấy cho mình thức ăn từ nhị nguyên. Em chuẩn bị cho mình một chuyến trở về nhưng Ngã nói rằng: Đường về bảo sở còn xa lắm và sẽ không tìm thấy khi đã ăn thức phân biệt từ tay Ngã đưa… cũng nơi đây em bắt gặp Ngã là bạn mà cũng là thù, Ngã là niềm vui cũng là nỗi buồn, là nụ cười và cũng là nước mắt… em bị Ngã khống chế hoàn toàn. Rồi một ngày em vươn dậy, sức lực muốn thoát khỏi xa hẳn Ngã nhưng lại không vượt nổi bức tường thành làm bằng lục căn từ tay Ngã.

Cùng tử ơi! Ngã là gì ? Kẻ đó là ai? Mà sao em không lý giải nổi, đến bây giờ cũng chẳng biết, một mảy may dao đâm ắt có giới hạn - máu chảy rồi sẽ lành, còn em bây giờ em đang thấm đẫm cơn đau không bờ mé, vọng động từ Ngã đã thành cái gọi là “lạc tạ ảnh tử” trong em. Ai hiểu em đang làm gì, một kiếp phù sanh hay phận nữ nhi thường tình? Khao khát sự tịch mịch nhưng lại tìm cầu xa hoa phù phiếm…

Nếu khóc cho vơi đi rồi xóa sạch mọi vọng thức để trí là sự trống rỗng ngu ngơ, nhưng hôm qua là giọt lệ thì ngày nay phải đong đầy ký ức. Ngã ơi! Sao mi không là một vật vô tri không thức? Em đem Ngã bỏ tận núi cao tôn vinh cái cho là thiêng liêng thì chỉ có được vài ngày, lấp Ngã xuống tận hang cùng thì lại bị thách thức bởi cơn say “vô minh”, quay lại thì sương tuyết sinh ra từ “Tam độc”, dấn thân thì tuyết sương của “Tứ đại” vỡ và tuôn chảy mà dừng lại thì lặn ngụp trong “Bát phong ngũ dục”… Oái ăm thay! Tàn tạ kiếp hải hồ là ly sầu buồn ngày thấm thoát; em phải làm gì đây, xa lánh trần thế hay dũng mãnh tiến vào?

Tử ơi! Hãy là thiện tri thức trong em anh nhé, hãy gởi em vào mộng bằng một lời chỉ dẫn thắm đượm “Tứ diệu đế” nồng hương “Bát chánh đạo” mát mẻ cứng cỏi của “lục độ” để có thể chuyển hóa trái tim em - một trái tim đang bị đe dọa ngậm ngùi.

Ngày tháng chẳng phải thoi đưa, nhưng ngày tháng là cơn gió ngút ngàn. Cùng tử ơi hay chăng! Gió mang tình cô lữ làm bận lòng khách viễn chinh… để cuối cùng đọng lại sự xót xa ngậm ngùi… mãi gọi tên anh Cùng tử…

Kim Hoa.
[Tập san Pháp Luân - số 7]