Bên quán khuya/ chút tự tình với bóng/ Chừng thao thức hóa niềm thinh lặng/
Bên quán khuya
chút tự tình với bóng
Chừng thao thức hóa niềm thinh lặng
Nửa vần thơ lạc vận giữa đêm rơi
Chén đời
uống hoài chưa cạn
Tình nhân thế
vị ẩm trà ngọt đắng
Một nốt trầm khúc nhạc tiếng lòng tôi
Mộng hồ thỉ
đôi chân trần đã mỏi
Gánh phiêu bồng lãng đãng mây trôi
Chừ ngoảnh lại
non nửa đời như quáng nắng
Đêm tàn
cúi nhặt tờ kinh rơi.
Mặc Không Tử
[Tập san Pháp Luân - số 19, tr.60, 2005]