Mắt mẹ sao sáng quá/ Nhìn quanh khắp chúng tăng/ Rồi an bình nhắm lại/ Ra đi không trối trăn!
Mắt mẹ sao sáng quá
Nhìn quanh khắp chúng tăng
Rồi an bình nhắm lại
Ra đi không trối trăn!
Giữa bao tiếng niệm Phật
Tiễn người về cố hương
Mẹ ra đi đi mãi
Cho con cháu tiếc thương!
Vô thường sao ác quá
Ngươi đã cướp mẹ ta
Từ nay không còn mẹ
Con âm thầm vào ra.
Nay còn ai dạy bảo
Những lúc con cháu hư
Lầm đường hay lạc lối
Mẹ trang trải tâm từ?
Nay còn ai vực dậy
Khi con cháu sa chân
Vấp ngã trong cuộc sống
Lời an ủi động viên?
Nay còn ai hôm sớm
Khi trái gió trở trời
Lo toan cho con cháu
Bên giường không nghỉ ngơi?
Từ nay đâu còn nữa
Hình bóng mẹ cuối sân
Bên luống cà chớm nụ
Khi đông tàn qua Xuân!
Từ nay đâu còn nữa
Hình bóng mẹ đầu vườn
Bên luống cải xanh lá
Bướm vờn tà áo đơn!
Từ nay đâu còn nữa
Bóng gầy cánh cò khuya
Thay chồng lo lặn lội
Vì con nám thịt da!
Từ nay đâu còn nữa
Tiếng ru hời bên nôi
Dỗ yên cháu giấc ngủ
Bao la tình đầy vơi!
Từ nay đâu còn nữa
Hình ảnh mẹ ra vào
Nơi căn nhà quạnh quẽ
Thường hôm sớm trông chờ!
Cả một đời mẹ khổ
Không một phút nào ngơi
Dành vui cho con cháu
Đắng cay thuộc về người!
Đến khi người nhắm mắt
Buông tay từ giã đời
Để trở về cát bụi
Sang trang không một lời?
Trăng vàng lên nghiêng đổ
Sáng mờ ửng từng không
Hạt trăng bồi hồi rụng
Lay động đầu giọt sương.
Mẹ ra đi quá vội
Lòng con bỗng trống không
Giờ con mất tất cả
Gia tài mẹ yêu thương!
Phổ Đồng
(19/02/2006, tức ngày 22/01/Bính Tuất)
[Tập san Pháp Luân - số 25, tr.72, 2006]