Ta thả xuống mênh mông/ Hết vương víu một thời lột xác/ Ta trần trụi đến khơi vơi/ Ta đắm mình giữa dòng sông bất nhị ô hay!
Những sợi tóc bên trời vạn đại
Bay qua ngàn thu
Cát bụi mịt mù
Riêng ta, đám mây phiêu bồng nọ
Ta trút xuống đời
Bằng nỗi lòng không.
Ta thả xuống mênh mông
Hết vương víu một thời
lột xác
Ta trần trụi đến khơi vơi
Ta đắm mình giữa dòng sông bất nhị
ô hay!
Bên đời còn sợi tóc bay.
Ta thả xuống ngàn ngày
Bên đời tóc xanh
Bay ngàn tóc trắng
Thả xuống lòng trái đắng
Quyện mật ngọt trần gian
Lênh đênh tóc em.
Thả ta trong ta
Có kẻ chăn trâu
Nhìn mơ màng chiều xuống
Một đường bay
Phiêu hốt cánh chuồn chuồn
Lượn sóng bên đời
Có một vị tăng
Theo gã mục đồng dắt trâu về cột
Đi trên đồi chiều bát ngát
Nghe trong hương nắng
Sợi tóc em bay về
Hôm nay
Hay giữa lòng con suối
Ta xin gửi lời trần trụi
Một tiếng yêu thương
Cõi trần gian.
Vô Biên
[Tập san Pháp Luân - số 61, tr62, 2009]