Quê người

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Con bỏ nhà đi một ngày gió bấc
Băng giữa màn sương cha hái vội búp chè
Muốn ủ cho con hương rừng gió nội
Trong hành trang chiu chắt ngọn nguồn...


 
Mười năm con âm thầm biệt xứ
Như dòng sông chia nhánh tít mù
Nhớ bóng hình cha những chiều thành thị
Hớp ngụm chè xanh, hương giữ lại trong hồn...
 
Mười năm không về, con hờn dỗi quê hương
Hờn dỗi cả những nơi mình đã đến
Trái đất kia trăm nghìn vạn bến
Đâu biết rằng con không chỗ dung thân...
 
Con lại về quê một buổi chiều mưa
Cúi chầm chậm hôn đất sình tháng chạp
Vẫn ngọn bấc này, vẫn đồi biêng biếc
Mà bóng hình cha đã khuất trong sương...
 
Con lại trở về, cũng heo hút mù phương
Chỉ có trán thêm vết hằn năm tháng
Thà ở quê người con không gượng dậy
Mà nằm im như củi mục xa nguồn...
 
Con lại về đây đứng ngắm mưa tuôn
Mưa phủ xuống năm mươi năm trời tha hồ vuốt mặt
Ngọn gió thốc bụi mù lên đôi mắt
Con dụi bao lần vẫn mất bóng quê hương...

Nguyễn Văn Nho
[Tập san Pháp Luân - số 48, tr.47, 2007]