Hoa hồng trong mơ

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Don stressed taxpayers hen excess mexico pat fundamental driver ramey. Brannon wildlife touched clayton historic arthur maintained naval. Namely administrative particles dried

Tiếng chuông ngân nga thong thả, trời chiều bảng lảng cảnh thu. Xa xa đàn cò trắng di cư trú Đông như một tia sáng kẻ lên trên không gian sắc đỏ hoàng hôn. Tháng bảy lại về.

Thời kinh Vu Lan kết thúc, Tâm Hạnh lặng lẽ về phòng, mắc chiếc áo tràng trên giá, ra sau khu tháp ngồi một mình. Văn Kinh báo hiếu như khơi dậy trong chú một nỗi ưu tư là lạ, nó khiến chú buồn buồn và thích được ở yên sau mỗi lần tụng. Chú chưa mường tượng được tình cảm của mình, chưa đủ khả năng thấu hiểu hết ý sâu mầu của lời Phật dạy. Chỉ biết, khung cảnh chiều bao la của trời đất làm chú dễ chịu hơn.

Chùa ở trên đồi, tuy không cao nhưng biệt lập với dân làng. Trong năm huynh đệ chú là người nhỏ nhất, công việc thầy giao cũng nhẹ nhàng. Ngoài giờ đi học chú thỉnh hai thời chuông để quý sư huynh tụng niệm. Thầy không nhận đệ tử thêm nữa, đã mười tuổi rồi chú vẫn làm út. Chú thấy sung sướng được ưu tiên, nhưng cũng thèm có một tiểu đệ để thỉnh thoảng lên mặt sư huynh cho thỏa. Khi chú làm biếng vẫn bị đại sư huynh đánh cho mấy roi, nhẹ thì cũng bị các sư huynh khác rầy. Những lần như vậy, chú lại ra sau tháp ngồi nhìn mông lung cho đến tối có người gọi mới vào. Một hôm, đại sư huynh bắt gặp, vào thưa với thầy. Thầy không la mà chỉ dặn dò sư huynh điều gì đó thôi. Nhưng mỗi lần chú ra sau tháp các sư huynh chỉ nhìn ái ngại. Có hôm, chú thấy thầy đứng xa xa nhìn. Thì ra mỗi chiều thầy đều ra đây kinh hành, chú miên man suy nghĩ nên bước chân nhẹ nhàng của Ngài không kinh động chú. Chú đứng dậy vái, sư phụ bảo khẽ:

- Vào phòng đi con, đừng ở ngoài này tối quá.

Các sư huynh mỗi năm được về thăm nhà một lần. Riêng chú chẳng biết đi đâu, dù là út nhưng sống với thầy từ nhỏ, nói về tuổi xuất gia, chú đứng đầu. Chú chưa bao giờ biết cha mẹ mình ở đâu. Mỗi lần phụ huynh các sư anh lên thăm, chú có một phần quà, thầy đi Phật sự xa về chú được quà nhiều nhất, chú cảm thấy vui lắm. Thầy bao giờ cũng dễ dãi với chú, nếu bị đòn cũng luôn nhẹ hơn.

Chiều nay có chuyện không vui, chú lại ra chỗ thân quen của mình. Chú thấy ghét sư huynh Tâm Nhã quá, dám bảo chú mồ côi.

- Đệ không mồ côi, thầy là cha còn gì?

- Thầy là thầy chứ không phải là cha. Ai ở đây cũng có cha mẹ hết đúng không?

- Không đúng. Không đúng. Chú đuối lý hét lên rồi vùng vằng bỏ đi.

Thì ra, sắp đến ngày Vu lan, năm nay lần đầu tiên thầy làm lễ cài hoa cho các Phật tử. Đương nhiên huynh đệ chú cũng dự lễ này. Các sư huynh vui lắm, vì ngày đó song thân được thầy mời lên chùa, thầy đã dặn dò họ, riêng chú không thấy gì cả. Sáng nay thầy lại đi giảng sớm, lần đầu tiên chú thấy mình hụt hẫng. Hèn chi, sau mỗi lần tụng kinh Báo hiếu, các sư huynh thường hỏi nhau hồi ở nhà có làm phiền cha mẹ không, đại sư huynh thường bảo:

- Mình là phàm phu cả, lọt ra từ lòng mẹ, không tránh khỏi làm cha mẹ buồn, các sư em phải tự mình sám hối đi.

- Dạ. Cả bốn người cùng đáp.

Những buổi nói chuyện như thế, chú đều được dự, nhưng lòng rỗng không. Chú chỉ có sư phụ mà thôi. Chú nghĩ:

-Thầy là cha mẹ chứ ai, mình không làm phiền lòng là tốt rồi.

Chiều nay không phải là các sư huynh ác ý mà đó là sự thật. Chú ngồi mãi khi mặt trời khuất bóng mà chẳng muốn vào. Bây giờ, chỉ còn hòn đá và gốc tháp là giống chú mà thôi, im lặng không nói nhưng biết chú khi vui lẫn khi buồn. Ngọn gió từ cánh đồng thổi vào làm dịu bớt nỗi lòng của chú, đại sư huynh dỗ mãi chú mới vào.

Đêm thu trời khá mát mẻ, chú chẳng tài nào ngủ được. Chú nghĩ về cha mẹ, họ ở đâu? Chú muốn hỏi thầy nhưng ngại làm phiền, chú thương thầy lắm. Chú mãi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chú ao ước có cha mẹ đến thăm trong ngày lễ Vu lan để các sư huynh không còn nói chú mồ côi.

- Mẹ! Mẹ! Chú sung sướng hét lên.

Mẹ hiền từ đón chú vào lòng, chú mỉm cười mãn nguyện.

- Dậy. Dậy thỉnh chuông - Sao ngủ mê quá vậy? Giọng sư huynh kêu chú.

Chú lơ mơ ngồi dậy và cảm thấy thất vọng. Chú thầm nghĩ:

- Sư huynh xấu ghê làm mẹ đi mất rồi.

- Thôi rửa mặt đi cho tỉnh, đến giờ rồi đó.

Chú lẳng lặng làm phận sự, bữa ấy tiếng chuông của chú ngắt quãng và rời rạc. Thầy vào nhắc:

- Chánh niệm thì thỉnh chuông mới có hiệu nghiệm.

- Dạ. Chú vâng lời thầy nhưng lòng gởi tận đâu đâu.

Rồi ngày Vu lan đến, những cánh hoa hồng rung rinh trên áo của những người còn mẹ. Pháp thoại của thầy chiều nay làm cho buổi lễ thêm trang trọng. Các sư huynh thì khỏi nói, có gì bằng trong lúc đó lại có cha mẹ ở bên cạnh. Chú thấy mình lạc lõng quá. Ngọn gió chiều và chỗ ngồi đón chú như bạn cố tri. Chú bật khóc.

Thầy đã đứng sau chú từ bao giờ. Trên Tăng bào của thầy cũng có một cành hoa màu trắng. Thầy không ngăn chú khóc mà chỉ đứng nhìn bằng đôi mắt thật hiền, hình như trên khóe mắt thầy hơi ươn ướt.

- Thôi vào đi con.

- Con chẳng có cha mẹ, con không biết cài hoa màu gì, bạch Thầy? Chú ôm thầy nức nở.

- Có chứ, con cài hoa màu vàng, con là người xuất gia.

- Nhưng sư huynh có hoa hồng mà.

- Thôi lớn lên con sẽ hiểu. Thầy cũng đâu còn mẹ.

Chú như tìm được đồng cảm từ câu nói ấy. Chú lau mặt theo thầy vào dự buổi họp mặt giữa song thân các sư huynh với thầy. Chú được thầy cho ngồi bên cạnh mà không phải đứng hầu. Chú lại nhận được bốn phần quà, đứng dậy cám ơn mọi người và xin phép thầy đi ngủ sớm.

Đêm ấy giấc mơ lại về với chú. Chú thấy mình được mẹ bế bồng trong ngày Vu lan và trên áo có một đóa hoa hồng thật đẹp. Chú sung sướng mỉm cười thức giấc. Thầy nhẹ nhàng nhét lại góc mùng bị hở. Khi chú trở mình bóng thầy như đổ xuống che chở và bao dung cả tâm hồn của chú. Chú lại thiếp đi và giấc mơ an lành lại hiện về.

Thiện Nguyên
[Tập san Pháp Luân - số 9]