Trong từng khoảnh khắc

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Lối cũ đường xưa
mỗi ngày tôi đi;
nhưng mỗi ngày tôi đi đều mới.



Đất trời hát ca
bài ca đắng cay và dịu ngọt;
Ngọt và cay
đều có mặt trong tôi,
trong từng giây phút,
để chuyển thành sự sống nhiệm mầu.

Tôi cảm ơn ngọt,
Tôi cảm ơn cay,
đã theo tôi trải qua vạn kiếp luân hồi;
để giúp tôi tạo nên sự sống cảm thông
và chia sẻ.

Giờ đây,
trong tôi khoảnh khắc nào,
cũng là niềm vui và sự sống –
cành hoa,
hạt sỏi,
cụm mây,
chiếc lá thu bay,
con cá bơi,
hay tuyết rơi núi trắng
Mỗi bức tranh đời là mỗi thế giới diệu kỳ,
mà ở đó tôi chưa bao giờ vắng mặt.

Sáng nay,
tôi đưa mắt nhìn –
mặt trăng và mặt trời,
đóa hoa và cánh bướm,
bão táp và nắng hạn,
khổ đau và hạnh phúc,...
chúng chưa bao giờ
vẫy tay chào biệt ly tôi,
dù chỉ là khoảnh khắc.

Nhưng,
tôi biết bàn tay tôi không bé bỏng,
khi xoa vào trán của một trẻ thơ;
Và chưa bao giờ khôn lớn,
khi chạm vào vũ trụ.
Ôi, bàn tay ai biết,
đó là cả thực tại nhiệm mầu!

Sáng nay,
từng bước chân trên lối cũ,
nhìn cỏ và hoa
nhìn sương và nắng
nhìn cá bơi trong hồ bán nguyệt,
và từng cụm mây trắng bay...
tôi mỉm cười và tự nhủ:
Sự sống là nơi đây –
bất động và thong dong
trong từng khoảnh khắc sinh diệt...

Tuệ Nguyên
[Tập san Pháp Luân số - 44, tr.28, 2007]