Vĩnh cửu bước đi không cần tay nắm/ Và thiên thu lỗi hẹn đã từ lâu/ Ai chấp chới bên kia bờ bụi vẩn/ Ta thõng cuộc ra về tri kỷ với non sâu/
Vĩnh cửu bước đi không cần tay nắm
Và thiên thu lỗi hẹn đã từ lâu
Ai chấp chới bên kia bờ bụi vẩn
Ta thõng cuộc ra về tri kỷ với non sâu.
Ai mộng mị, ta không còn mộng mị
Chỉ thích chiêm bao thấy Phật nụ cười vui
Bao phiền não chưng bình hoa buổi sớm
Riêng chiều tàn, thơ lạnh lắm người ơi!
Chung trà độ nọ, bạn bè ly tán hết
Buồn, cô đơn là số phận của tâm hồn
Không ai hiểu nói nhiều thêm nhạt miệng
Chẳng lẽ nào hiu hắt nẻo không môn?
Thế gian hoang vu, hai bờ bìa giấy trống
Chỉ còn đây con chữ trẽn trơ màu
Triền đá dựng, bít đông tây gió lộng
Để cõi thiền chiếc lá được xanh lâu.
Kinh sử sang trang, thắp trái tim hiền giả
Chợt ấm lòng tiếng chim hót đầu cây
Khách ta bà dăm ba người lạc bước
Ngồi hiên ngoài thấy bóng núi còn bay!
Vĩnh cửu ơi! Ta xin chào vĩnh cửu
Còn thiên thu — khó nắm ở hai đầu
Yên hơi thở và yêu miền cô tịch
Nghe lòng mình tưởng sóng lặng ngàn dâu.
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Am Mây Tía, mùa mưa lũ Ất Dậu
[Tập san Pháp Luân - số 21, tr.43, 2006]