(Nhân đọc “Sương ứa lệ” của TT. Thích Đức Thắng)
Nhớ thương như xếp lại
Nay vỡ tràn cả không gian
Một năm qua mi mắt còn ướt lệ
Như sương đêm thấm đẫm áo người.
Người ra đi đã thoát vòng sinh tử
Kẻ hậu sinh còn lận đận chuyện mất còn
Ôi! Cuộc đời là một mớ bòng bong
Thương ghét
Nhớ quên
Sinh ly - Tử biệt
Biết là hư ảo
Sao mắt vẫn cay
Lưỡi còn đắng chát
Lòng thổn thức chuyện chia xa.
Người ra đi mộng ước đã tròn
Kẻ ở lại khôn nguôi lòng thương tiếc
Nắng gió sương trời như ấp ủ
Những giọt u hoài thấm ướt cả trời trăng!
Thôi xếp lại cảnh đời huyễn mộng
Bước chân đi không vướng mắc ưu phiền
Thương và tiếc từ đây xin cảm biệt
Dõi bóng Ai như cánh hạc lưng trời.
Đồng Châu - Ngọc Bích
[Tập san Pháp Luân - số 10]