Giữa rực sáng và hương trầm ngào ngạt/ Anh lung linh, anh rực sáng huy hoàng/
Giữa rực sáng
và hương trầm ngào ngạt
Anh lung linh,
anh rực sáng huy hoàng,
Em quì xuống
cùng nhớ thương chất ngất
Cùng nỗi gì
ngập cả cõi hư không.
Em hòa trộn
luân hồi thành một cõi
Để tháng ngày
ta dong rủi vui chơi
Giữa mê tỉnh
ta say cùng cát bụi
Mà thời gian
vẫn xuyên suốt không rời.
Không gian nữa
sẽ không còn chia chẻ
Một con thuyền
lướt sóng đến vô biên
Đến cuối đường
vẫn còn ôm ước nguyện
Một chiều xưa
lầu tháp quyện hương nguyền.
Quang Tuệ
[Tập san Pháp Luân - số 9]