Núi trầm nhiên ngó mãi chỗ ta ngồi/ Dòng sông chảy giữa đôi bờ vời vợi/ Đi và đứng và hôm nao cúi xuống/ Chạm bóng mình phơ phất dưới hiên mây...
Núi trầm nhiên ngó mãi chỗ ta ngồi
Dòng sông chảy giữa đôi bờ vời vợi
Đi và đứng và hôm nao cúi xuống
Chạm bóng mình phơ phất dưới hiên mây.
Ơi con ngựa đời ta địu cơn say hay bóng núi
Chạy miên man qua dốc ngược xuôi đèo
Bóng núi tựa lưng dòng sông treo trước ngực
Ly rượu chập chùng giọt nắng thắp trên tay.
Chiều neo sợi tóc tơ phai nơi quán trọ ta ngồi
Và nắng hừng lên ngàn tơ đàn dìu dặt
Ghềnh thác dội trên lưng bếp lửa ru trước ngực
Núi cũng như ta ngồi thở khói mây bay.
Cỏ cây lau lách lịu địu níu vai người
Là dòng sông chìm trôi u trầm dáng núi
Là cánh buồm mây ngựa sóng tung nắng mưa ngời thả
Trong mắt em lá hát bốn phương trời.
Là ly rượu trăng soi cạn cùng đêm tối
Cúi xuống cùng ta chạm vào lòng sông núi
Thắp đốm lửa trong tim bồng bềnh cánh én
Giọt sao Mai ngân lên ngời ngợi một cung đàn.
Nắng mùa xuân năm cánh hoa mai nở
Cội trúc vươn vai hòa hơi thở giữa lòng ai.
Nhật Uyển
[Tập san Pháp Luân - số 64, tr65, 2009]