Ở một góc buồn trên trái đất hoang vu/ Tôi ngồi đếm những chiều vàng nhân thế/ Từng con sông chảy qua đời ân huệ/ Những con đường nghẽn lối trong sương.
Ở một góc buồn trên trái đất hoang vu
Tôi ngồi đếm những chiều vàng nhân thế
Từng con sông chảy qua đời ân huệ
Những con đường nghẽn lối trong sương.
Ở một góc buồn trên mặt đất hoang lương
Tôi chao đảo giữa mù phương lốc xoáy
Đã tê điếng một tấm lòng dàn trải
Ngồi nơi đây sám tội với giang hồ…
Ở một góc buồn trên thế giới lô xô
Tôi ngồi đếm những dòng người xe cộ
Và dụi mắt giữa bụi mù lịch sử
Tôi giam tôi trong ân nghĩa khôn hàn.
Cho tôi về với cồn bãi mênh mang
Nằm lạnh cóng dưới lòng ba tấc đất
Tôi sẽ thở một lần sau chót
Điệu buồn rơi đã ngần ấy năm trời…
Ở một góc buồn giữa mặt đất khơi vơi
Tôi còn lại những lời gì không nói
Tôi sẽ nhảy qua bờ kia bóng khói
Như ngày kia chăn gối mộng rừng xanh…
Nguyễn Văn Nho
[Tập san Pháp Luân - số 59, tr93, 2009]