Trùng dương đó ngõ hồn thơ mây núi/ Lặng đi về tuế nguyệt thiết tha say/ Say tỉnh như nhiên miền Vô Sự/ Ngược hay xuôi chẳng bụi dính vai gầy.
Trùng dương đó ngõ hồn thơ mây núi
Lặng đi về tuế nguyệt thiết tha say
Say tỉnh như nhiên miền Vô Sự
Ngược hay xuôi chẳng bụi dính vai gầy.
Ngày lững thững rừng mưa hòa suối nắng
Đêm khơi vơi điệu thở mới tinh khôi
Cúi xuống nghiêng bầu càn khôn uống
Cạn tử sinh cạn hết đáy luân hồi.
Trôi và chảy âm thầm không tiếng vọng
Mà nghe vang cung bậc ngát an lành
Còn mất có không chỉ là hư huyễn
Tuyệt cùng chơi hoa lá trổ vàng xanh.
Tồn lưu chảy tuôn tràn chan chứa
Giữa Lòng Xuân bừng hiển lộ chao ơi!
Cười vô phân biệt hiền hay dữ
Cứ phiêu diêu nhẹ nhõm gót mây trời.
Tâm Nhiên
[Tập san Pháp Luân - số 60, tr23, 2009]