Mượn áo tràng trang nghiêm cúng Phật/ Mượn hồi chuông tiếng mõ câu kinh/ Mượn thân này đi hết cõi vô minh/ Chợt hiểu mình chưa bao giờ có thật.
Mượn chút nắng chiều bên hiên cửa
Soi tỏ lòng thanh vắng giữa đêm
Rụng trong sương một sợi tóc mềm
Như chiếc lá rơi vào lòng thọ lượng.
Mượn rồi trả nhủ thầm thôi hết nợ
Oan khiên nào một kiếp cũng qua mau
Sống trăm năm mong một phút nhiệm mầu
Nương bóng trúc quét bụi buồn trên đất.
Trăng đâm xuống đại dương nghìn ánh vỡ
Chảy về đâu, sông chảy mãi về đâu?
Thuyền cứ đi không chậm cũng không mau
Vì đã đến từ khi neo chửa nhổ.
Mượn áo tràng trả người trang trắng mộng
Thõng tay đi phố chợ biết quê mình
Cuồng nộ nào cũng nhẹ tựa câu kinh
Trong sâu lắng lòng ta như biển rộng.
Mượn con sóng khi dội vào vô tận
Hiểu đại dương xa thẳm đến muôn trùng
Bướm hoa kia sao hiểu thấu mưa rừng
Đợi ngắt tạnh soi mình qua vách đá.
Và sẽ thấy lòng phơi trên phiến lá
Một tờ kinh vô tự ngự bao giờ
Đi giữa đời sao cứ thấy bơ vơ
Quê nhà đó giữa hồn thơ tự tại.
Sao cứ đi ngàn ngày trong mê mải
Quay đầu thôi bờ ở phía sau lưng.
Ngyên Cẩn
[Tập san Pháp Luân - số 54, tr.70 2008]