Anh chẳng biết nơi này hay nơi khác/ Chỉ mảnh đất này thôi, ngày xuống nắng lên/ Một góc buồn không tuổi không tên/ Đi qua lại với nỗi niềm nắng tắt
Ở nơi em chắc cũng có nắng vàng
Màu ủ dột như cõi lòng đang xế
Cũng có những nỗi niềm sâu hơn ngấn lệ
Nắng vàng ơi, ngày sẽ hết, nắng vàng
Anh chẳng biết nơi này hay nơi khác
Chỉ mảnh đất này thôi, ngày xuống nắng lên
Một góc buồn không tuổi không tên
Đi qua lại với nỗi niềm nắng tắt
Đường cát bỏng, những ân tình hiu hắt
Màu trần gian tươi sắc máu chang chang
Lời phóng thanh bao giả dối rộn ràng
Anh lầm lũi suốt con đường huyễn mộng
Em biết không, đất trời này quá rộng
Đủ cho ai quằn quại muôn phương
Và cũng biết, đất trời kia không đủ rộng
Để nghìn năm chôn phủ chuyện yêu thương
Anh cố đưa em về cơn mộng đôi mươi
Nơi có những chiều vàng bên bãi vắng
Đâu biết được nắng vàng kia chẳng dứt
Theo đến tàn cơn, cuối cuộc làm người...
Nguyễn Văn Nho
[Tập san Pháp Luân - số 54, tr.34 2008]