Bên kia sông nối hàng con chữ trắng/ Mịt mù đường xa áo bạc bụi người bay/Hoang vu quá đời nhức đau sỏi đá / Chập chùng đêm dài bóng đổ lạ lùng thay
Ngôn ngữ rụng từ Đông phương của mẹ
Rớt xuống dòng con cá đớp trăng trong
Cọng cỏ mục bến bờ xuân thức dậy
Chữ mỉm cười sương nước mảnh tình không
Bên kia sông nối hàng con chữ trắng
Mịt mù đường xa áo bạc bụi người bay
Hoang vu quá đời nhức đau sỏi đá
Chập chùng đêm dài bóng đổ lạ lùng thay
Không cố ý trên tay sầu rớt hạt
Lắt liu buồn quên lý nghĩa nhân sinh
Hình nối ảnh tìm đâu chân diện cũ
Tử sinh bàng hoàng thắp đuốc cháy vô minh
Bên kia sông nối hàng mây khái niệm
Lãng đãng đi về lãng đãng khói sương xao
Con trăng ngủ chẳng bao giờ tỉnh giấc
Ai ngàn trùng ngơ ngác cõi chiêm bao
Không biết nữa thế thân và danh tướng
Cũng chẳng cần lưu một dấu chân quên
Giữa hư huyễn thả rơi con chữ ướt
Đọng mắt người câu hỏi quấn khăn đêm.
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Tập san Pháp Luân - số 75, tr19, 2010]