Con về mẹ đã ra đi/ Chân không bước nữa bờ mi khép rồi/ Con kêu mẹ vẫn ngậm lời/ Tìm hơi thở ấm một trời giá băng.
Vậy là mẹ đã… xa xăm
Xuôi tay bao nỗi khổ thầm xuôi theo
Mặt gầy hóp, má nhăn nheo
Vẫn in khắc cốt cái nghèo thâm niên.
Đưa tay vuốt mắt mẹ hiền
Vuốt luôn bao nỗi truân chuyên cuộc đời
Mẹ buông gióng gánh đi rồi
Là thôi tần tảo, là thôi nhọc nhằn.
Con quỳ sám hối ăn năn
Mẹ tha thứ hết lỗi lầm cho con!
Như khi nhỏ cúi chịu đòn
Răn con mẹ muốn cho con nên người
Nhỏ to mẹ dạy từng lời
Đòn roi đau ít mà lời đau hơn.
Mẹ còn đâu nữa, báo ơn
Giờ con như thể cây đờn đứt dây
Cùng đường, lạc giữa trùng vây
Nắng mưa dập xác thân gầy, thế cô.
Nhớ xưa mưa tạt, gió xô
Mẹ tranh chỗ ướt, phần khô con nằm
Nhà nghèo vách đất mái tranh
Bao nhiêu ngon ngọt mẹ dành cho con.
Mẹ còn, gót đỏ môi son
Đờn dây đã đứt, đời con cát lầm
Vương tơ dẫu héo ruột tằm
Con nằm ván gỗ, mẹ nằm áo quan.
Vũ Anh Sương
[Tập san Pháp Luân - số 53, tr.85, 2008]