Những hạt sương long lanh dưới tia nắng đầu mùa hạ vẫn còn đọng trên cành lá sau vườn của Thiền viện.
Xem kìa các bạn! Cô Nguyên Trung với đôi chân thoăn thoắt, tay xách 2 bình nước tưới đều đặn từng luống hoa gần tháp của Sư ông. Đó là công việc mỗi ngày của cô sau thời công phu sáng.
Ánh bình minh của buổi giao mùa thật kỳ diệu, tôi đứng mãi mê nhìn và thả hồn theo trong gió, ngay lúc đó 3 tiếng khánh báo hiệu giờ điểm tâm, đại chúng đã vân tập đầy đủ.
Trong không khí trang nghiêm, thanh tịnh của những ngày đầu hạ cũng là giây phút chập chững của những chú Tiểu mới bước chân vào chốn Thiền môn. Sau bữa điểm tâm, Sư cô quản chúng nhắc nhở đại chúng: “Hôm nay, các em sắp xếp công việc nhanh gọn để chuẩn bị lên nghe Sư Bà thuyết giảng”. Vì thế, tôi và một số các bạn đồng tu (học sinh) đều được tham dự buổi thuyết giảng của Sư Bà.
Thời gian lặng lẽ trôi nhanh, đã gần 1 tháng rồi, mỗi ngày như mọi ngày “Trú dạ lục thời” làm phương tiện cho đại chúng trau giồi giới đức, nhiếp phục thân tâm trong 3 tháng An cư kiết hạ.
Như thường lệ, thời tụng kinh Kim Cang lúc 9 giờ vừa hoàn mãn, quý cô giải y trong niềm tịnh lạc, tất cả đều giữ oai nghi tế hạnh, tôi đứng lặng nhìn quý cô mà quên đi công việc mình phải làm là xếp kệ đem cất. Mùa Hạ năm nay tôi đủ thiện duyên nên được vào chùa tập sự, mới đầu đối với tôi cái gì cũng lạ và khó hiểu, nhờ sự chỉ bảo quý cô dần dần tôi đã thành thạo và nhất là được học hỏi rất nhiều về lời dạy của đức Thế Tôn, Phật pháp thật cao siêu và mầu nhiệm.
Các bạn biết không? Ngoài những giờ tụng kinh, học giáo lý… tôi sợ nhất là giờ ngồi thiền, thật buồn cười, chỉ ngồi được năm phút là tôi đã bị nhắc nhở vì cứ lắc lư cái đầu và gật lia lịa, gần cả tuần tôi mới điều phục được mình, nhưng vẫn chưa hiểu biết gì về quán sổ tức hay quán thoại đầu, thậm chí ngồi kiết già cũng chưa quen, có những lúc tôi không thể nào đứng dậy được mà cứ ngồi ì ra đó, trông thật ngớ ngẩn.
Tối nay, sau giờ tọa thiền, tôi thả bộ dọc theo hành lang của thiền đường, mãi say sưa rong ruổi “… Niệm niệm tấn tốc, nhất sát na gian, chuyển tức tức thị lai sanh, hà nãi yến nhiên không quá...” bỗng có tiếng nói thân thiện khoan dung của cô Nguyên Trung.
- Ủa! Em vẫn còn đây à.
Tôi liền quay lại và xá chào Cô, rồi giải bày những chướng duyên trong khi hành thiền quán.
Cô mỉm cười độ lượng, đầy lòng nhân ái, và ôn tồn hướng dẫn cho tôi.
- Em đừng chán nản, thiền quán là pháp môn rất khó thực hành đối với hành giả sơ phát tâm. Thiền là phần thực tập nòng cốt của đạo Phật, có mục đích giúp cho hành giả đạt đến một cái thấy sâu sắc về thực tại, nâng cao phẩm chất của sự sống, đem lại cho mình và người nhiều thảnh thơi và an lạc. Bản chất của thiền là niệm, định, huệ. Ta thực tập thiền không phải chỉ trong tư thế ngồi (tọa thiền) mà còn trong các tư thế khác, như tư thế đi (thiền hành)… sự thực tập này, nếu được chỉ dẫn đúng mức thì sẽ đem lại cho thân tâm sự an lạc …và chủ yếu là hành giả luôn theo dõi tâm mình, nhất là khi có niệm khởi lên thì hành giả phải nhận biết nó khởi lên lúc nào và niệm đó là thiện hay bất thiện. Thực sự luận bàn về thiền quán thì rộng lớn vô lượng vô biên khó nghĩ bàn, ở đây Cô chỉ khái quát về thiền cho em nắm bắt được phần cơ bản mà thôi, em phải thực tập theo đại chúng, từ từ em sẽ thấy niềm hỷ lạc ngay trong khi tu tập thiền quán.
Lời sau cùng Cô đã đọc 4 câu kệ của Sư Ông Nhất Hạnh trong“Sen búp từng cánh hé”:
“Thở vào tâm tĩnh lặng
Thở ra miệng mỉm cười
An trú trong hiện tại
Giây phút đẹp tuyệt vời”.
Tôi xá chào và cám ơn Cô.
Niềm an lạc ngày càng hiện khởi trong tâm tôi, từng giây từng phút và bất cứ lúc nào tôi cũng thực tập thiền quán, tôi đã tiếp xúc được với những giây phút mầu nhiệm của sự sống, thương yêu và chăm sóc, đem lại niềm an lạc hạnh phúc cho mọi người chung quanh.
Gần đến ngày mãn khóa tu rồi, tôi lắng đọng tâm thức, nhìn lại thời gian mình dự khóa tu, sao nhanh quá nhỉ. Đang mỉm cười một mình dưới ánh nắng oi bức của mùa Hạ, Tâm Nhã đứng sau lưng hồi nào không biết.
- Hù! Ngồi làm gì ở đây vậy?
Tôi không trả lời mà chỉ nói với Tâm Nhã.
- Ngày mai tụi mình từ giả quý Cô rồi sao, mau quá nhỉ?
- Ừ! Biết vậy rồi nhưng sao lòng cứ nao nao.
Hoàng hôn đã lặn chìm sau dãy núi, giọt nắng đầu mùa vẫn rót vào lòng tôi gợi nhớ nụ cười hoan hỷ từ bi của Sư Bà và quý Cô trong Thiền viện.
Thế là ngày tựu trường lại đến rồi, tôi và các bạn chuẩn bị cho năm học mới.
Chúc Thanh.
[Tập san Pháp Luân - số 3, tr.]