Đóa hoa dâng Mẹ

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Mùa Đông, tiết trời se lạnh. Từng cơn gió thốc vào người...

 

Mùa Đông, tiết trời se lạnh. Từng cơn gió thốc vào người... Con chợt rùng mình, không biết có phải là do cái lạnh của mùa gió chướng? Mãi nghĩ về mẹ mà chén trà trên tay con đã lạnh tự lúc nào.

Mẹ ơi! Thấm thoát mà đã mười năm con xa mẹ, mười năm làm khách tha phương học đạo. Vậy mà ký ức về tuổi thơ bên mẹ vẫn tươi màu neo chặt trong trái tim con, để mỗi độ Xuân về ray rứt một niềm thương, chạnh lòng với những phút giây hoài niệm.

Người ta thường thích mùa Xuân, mẹ ạ. Xuân đến, muôn hoa khoe sắc, ong bướm lũ lượt về, những cánh chim lạc loài viễn xứ một chiều cuối Đông cũng tìm về tổ ấm. Riêng con vẫn biền biệt ở xứ lạ quê người. Mẹ ơi! Dẫu biết rằng, bốn mùa vẫn tuần hoàn; Xuân qua Hè đến, hết Thu rồi lại Đông, đó vốn là quy luật vận hành của đất trời vậy. Nhưng con lại thấy buồn khi Xuân về, con sợ như lời nhạc sĩ Trần Long Ẩn đã từng thổn thức: “Mỗi mùa Xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi, mỗi mùa Xuân sang ngày tôi xa mẹ càng gần”, mà con thì vẫn chưa làm được điều mẹ hằng mong đợi. Rồi vô thường sẽ cướp mất người mẹ kính yêu của con, rồi đến một ngày ánh mắt hiền từ xa xăm của mẹ sẽ không còn dõi theo con trên vạn nẻo đường đời. Con thấy lòng quặn đau khi nghĩ về người mẹ của con với mái tóc đã đổi sang màu sương khói. Nắng mưa đã nhuộm bạc mái tóc xanh ngày nào của mẹ. Mẹ vẫn không từ bỏ rẫy sắn, nương khoai quê nghèo, tảo tần lam lũ để có tiền lo cho những đứa con của mẹ được ăn học đàng hoàng, không thua kém chúng bạn. Và rồi, con của mẹ - đứa lập gia đình, đứa bôn ba học ở xứ người, đứa đi theo tiếng gọi chân lý… để lại cho mẹ bao nỗi nhớ thương trĩu nặng đôi vai đã một đời gồng gánh.

Mẹ ơi! Mẹ có biết? Có những đêm về lệ thầm rơi, rồi trong giấc mơ mẹ lại khuyên lơn dạy bảo, lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ… Con giật mình tỉnh giấc, nước mắt còn đọng ướt mi, con mới biết chỉ vì con nhớ mẹ.

Rồi những lần con về thăm nhà và lại vội vàng ra đi, mắt mẹ ngời hạnh phúc, vui vội những phút giây ngắn ngủi bên con. Mẹ tiễn đưa con với ánh mắt xa xăm dịu vợi… và con đã đọc được trong ánh mắt ấy điều ước mong một đời của mẹ.

Mẹ ơi! Con muốn đem về tặng mẹ một đóa hoa đầu Xuân, nhưng... đó không phải là đóa hoa mà mẹ hằng mong đợi. Tình mẹ thiêng liêng quá! Một chút ngôn từ thô thiển của con làm sao nói lên được. Con buông viết, gấp lại trang thơ còn dang dở, một khoảng lặng của tâm hồn... Ý nghĩ làm một bài thơ dâng tặng mẹ cũng tan theo mây gió.

Mười năm rồi, mẹ kiên nhẫn đợi chờ... Con vẫn lo vun xới vườn Tâm, mẹ ạ! Hàng ngày, con nhổ bỏ những bụi cỏ dại mọc chen chúc, khuất lấp đi đóa hoa con muốn dâng tặng mẹ. Thế mà, sau những cơn mưa phùn cỏ lại mọc tốt tươi như muốn thử thách sự nhẫn nại của con. Song, con không khởi niệm oán trách cơn mưa và cũng không quá não phiền khi đối diện với nó. Con vẫn làm công việc ngày nào nhưng thận trọng hơn với những chiếc rễ nhỏ bám sâu trong lòng đất. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mà, phải không mẹ?

... Đêm. Vầng trăng vằng vặc giữa trời không. Vẳng tiếng côn trùng nỉ non. Một đóa hoa chớm nở... sương khuya lay động cỏ cây.

Mặc Không Tử.
[Tập san Pháp Luân - số 11, tr.85, 2005]