Nói chuyện Bụt với bé

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Bụt làm suối suối dào dạt chảy / Thơm dịu dàng hoa bưởi hoa chanh / Bụt làm gió gió dào dạt dậy / Kiến sâu vui chân bước xuân hành.

 

Bà mẹ Thiện Thoại và em bé Oanh Vũ đang ngồi với nhau trước hiên chùa. Hai đôi mắt cùng nhìn ngắm những đóa hoa dâm bụt nở long lanh dưới những tia nắng sáng. Bà mẹ Thiện Thoại nhẩm đọc mấy câu thơ:  

Bụt làm suối suối dào dạt chảy
Thơm dịu dàng hoa bưởi hoa chanh
Bụt làm gió gió dào dạt dậy
Kiến sâu vui chân bước xuân hành. 

Khi mẹ vừa đọc xong mấy câu thơ thì Oanh Vũ, ngước mặt nhìn vào đôi mắt mẹ. Mẹ cũng nhìn vào đôi mắt bé. Những đôi mắt rạng ngời yêu thương. Oanh Vũ hỏi mẹ:
- Mẹ mẹ ơi ! Bụt là gì mẹ nhỉ?

Mẹ âu yếm nhìn Oanh Vũ trả lời:  
- Bụt là Phật, người bình dân mình vẫn quen gọi Phật là Bụt. Nói theo nhà thơ kia thì Bụt là suối, là trăng, là gió, là hoa… Ôi nhà thơ họ giàu tưởng tượng lắm. Bụt ở khắp cả mười phương thì nhà thơ họ tưởng tượng Bụt là gì mà chẳng được. Nhưng nói đúng theo kinh sách của Bụt thì Bụt là người hiểu hết tất cả và thương yêu tất cả con ạ.

Oanh Vũ lắng nghe lời mẹ nói vào tai, lại  ngỡ ngàng hỏi mẹ:
- Bụt hiểu tất cả những gì hả mẹ?
Những gì mà Bụt hiểu biết thì nhiều lắm. Mẹ cũng khó có thể nói cho con hiểu được. Hôm nào gặp Sư bà Diệu Huệ, Sư bà sẽ nói cho con nghe, nếu con muốn hiểu cho đầy đủ.

Bé Oanh Vũ nũng nịu:
- Không ! con… sợ làm phiền Sư bà lắm. Bây giờ mẹ… biết chừng nào thì nói cho con nghe chừng ấy. Nói chút ít thôi.
- Ừa, thì mẹ nói cho con nghe vậy. Trước hết Bụt là người hiểu hết được tất cả những gì chi phối cuộc sống, những cái mà Bụt hiểu ấy trong kinh gọi là Pháp… Bụt hiểu cuộc sống của mọi vật mọi loài hình thành và hủy diệt như thế nào. Và ngay cả câu chuyện của hai mẹ con chúng ta đang nói với nhau đây Bụt cũng hiểu nữa con ạ. Con có tin như vậy không?
- Mẹ nói thì con phải tin chứ. Có bao giờ mẹ nói dối với con đâu. Nhưng mà tại sao Bụt lại… giỏi như vậy hả mẹ?
- Tại do Bụt đã tu từ nhiều đời nhiều kiếp rồi. Đến khi Bụt chứng quả Bụt thì Bụt hiểu tất cả. Bụt hiểu tâm tư tình cảm của con y như mẹ hiểu con vậy. Chẳng những hiểu mà Bụt còn thương yêu tất cả chúng sanh như mẹ thương con vậy.

Bé Oanh Vũ lại ngỡ ngàng hỏi mẹ:
- Mẹ ơi ! Làm sao Bụt có thể thương yêu được tất cả hả mẹ? Bụt không bao giờ thù ghét ai hết hay sao?
- Con ơi! Bụt hiền lắm. Đối với chúng sanh, đối với con người vì ai ai cũng bị khổ đau cho nên đối với ai Bụt cũng thương như con đẻ. Lòng từ bi của Bụt là làm vơi đi khổ đau của ta và đem đến nguồn an vui cho ta. Tình thương của Bụt dạt dào như sông, như suối. Đã là Bụt thì làm gì mà có kẻ thù hả con. Kẻ thù của Bụt nếu có chỉ là vô minh mà thôi. Vì mê mờ u tối mà con người gây khổ đau cho mình và cho người nên Bụt coi vô minh như kẻ thù và dạy cho ta phương pháp tiêu diệt kẻ thù ấy.
- Mẹ nói Bụt thương yêu tất cả. Mà Bụt có thương yêu mẹ con mình không?
- Có chứ? Nhưng với điều kiện.
- Điều kiện gì hả mẹ?
- Với điều kiện là con phải ngoan. Con không ngoan thì chẳng những Bụt không thương con mà Bụt cũng không thương mẹ nữa.
- Sao vậy mẹ?
- Con không hiểu tại sao ư?
- Tại vì Bụt phân công rồi. Bụt phân công cho mẹ là phải dạy cho con ngoan, dạy cho con nên người dạy cho con làm lành, lánh dữ…bây giờ Bụt im lặng không nói, Bụt bảo mẹ nói với con những lời của Bụt.
- Vậy thì mẹ là Bụt của con, mẹ làm Bụt của con nghe mẹ.
- Khó lắm, mẹ phải tu lâu lắm mới được như Bụt. Có điều đối với con mặc dù chưa thể là Bụt được, nhưng Bụt có nhắc mẹ nói với con điều này: “Con ơi! sanh ra đời không gặp Bụt mà con biết vâng lời cha mẹ, tôn kính cha mẹ tức là con đã vâng lời Bụt, tôn kính Bụt rồi vậy”.
- Mẹ nói nghe hay quá nhỉ. Con đã nghe lời mẹ cha tôn kính và yêu thương mẹ cha. Vậy sao mẹ không chịu nhận mẹ là Bụt của con.

Mẹ Thiện Thoại ôm Oanh Vũ vào lòng, hôn lên đôi gò má hồng hồng của Oanh Vũ rồi nựng nịu với con.
- Ừa, thì mẹ cố làm Bụt của con nhưng mẹ chỉ mới làm được một phần triệu Bụt mà thôi khó làm kịp Bụt lắm. Mẹ phải tu nhiều kiếp nữa mới hoàn toàn là Bụt của con được. Mà khi ấy thì mẹ là Bụt chung của tất cả rồi không thể chỉ là Bụt của riêng con đâu.
- Con cũng ưng như vậy đó. Mẹ là Bụt của con của các anh chị con của bạn con nữa phải không mẹ.
- Thế là con đã hiểu Bụt rồi đó. Nắng lên rồi kìa! Con nhìn xem những đóa hoa long lanh trong nắng đấy. Đẹp quá con nhỉ. Thôi mẹ con mình vào chùa lạy Bụt rồi về nhé. Khi nào mẹ sẽ nói tiếp cho con nghe về Pháp của Bụt tức là những lời Bụt nói đấy.

Thế rồi mẹ Thiện Thoại với bé Oanh Vũ vào chùa lạy Bụt. Oanh Vũ cố ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Bụt và dường như bé muốn nói một điều chi đó với Bụt. Nhưng thấy tượng Bụt cứ ngồi im, mắt lim dim mà môi hình như mỉm cười với bé. Không khí trang nghiêm quá khiến Oanh Vũ chỉ dám lạy Bụt  rồi ra về cùng mẹ.

Hạnh Phương
[Tập san Pháp Luân - số 64, tr73, 2009]