Am không sương tỏa lưng đồi
Một trong cô tịch một ngoài bão giông
Một tôi trong cõi vô cùng
Một tôi lận đận giữa vòng phù vân
Từ khi em trở về đây
Chốn trần gian có đêm ngày có tôi
Am không sương tỏa lưng đồi
Một trong cô tịch một ngoài bão giông
Một tôi trong cõi vô cùng
Một tôi lận đận giữa vòng phù vân
Một hồn tôi trắng vô ngần
Một thân tôi nặng tím bầm vết thương
Rồi sớm kia tôi lên đường
Vẫn mong cuối cuộc hành hương muộn phiền
Là khi em thấy được rằng
Tôi như hạt bụi vĩnh hằng thiên thu
Có người khởi niệm chân tu
Bước qua mấy cõi sa mù nhân gian
Hóa thân thành đóa sen hồng
Tỏa bừng hương sắc từ trong bùn lầy.
Lê Văn Trung
[Tập san Pháp Luân số - 41, tr.90, 2007]