Giữa khung trời
mấy trăng sao sụp đổ,
trên đường về
chân lạc bước hư vô,
từ đau thương ta ôm mộng hải hồ,
dù ngã quỵ, vươn mình ta đứng dậy.
Vạn khó khăn
thản lòng không run rẩy,
đưa mắt nhìn
vào thẳng mặt vô minh,
như xưa kia
uy dũng những bóng hình,
nghênh ngang
giữa đất trời không trú ngụ.
Giấc kinh hoàng
người ơi đừng say ngủ,
dậy lên đường
sưởi nắng ấm Trường Sơn,
cùng nhau
ta tinh kết vạn tâm hồn,
đưa non nước
xuôi nguồn về bến cũ.
Không phải vậy
làm người thêm hổ nhục,
với đất trời,
với từ thuở mẹ sinh,
ngày ra đi
ôm vận mệnh đăng trình,
ngày trở lại
khải hoàn ca muôn thuở.[Tập san Pháp Luân - số 27, tr.52, 2006]
Tự Tình
Typography
- Smaller Small Medium Big Bigger
- Default Helvetica Segoe Georgia Times
- Reading Mode