Tôi về chỉ một chân thôi/ Rưng rưng cố quận bước bồi hồi qua
Tôi về
chỉ một chân thôi
Rưng rưng cố quận
bước bồi hồi qua
Dường nghe tiếng thở Cha già
Một đời góp dựng mái nhà tranh xiêu
Rưng rưng... giọt nắng hiên chiều
Vườn xơ xác rụng
đìu hiu lá vàng...
Tôi về
trời xám thu sang
Sáu năm, đường cũ ngút ngàn
nhớ thương
Nhịp đôi nạng gỗ trên đường
Mà nghe như thể
con đường quặn đau
Dò tay chậm bước qua cầu
Nhìn xa để tránh bóng mình
trên mương...
Bờ sông đã lở lấn vườn
Sáu năm
bến cũ
còn mường tượng ra
Sáu năm
Một cuộc quan hà
Chừng như suối lệ vỡ oà trong tim
Sáu năm
chưa một lần tìm
Về đây lại thấy
nỗi niềm sông trôi...
Sông ơi
lời mất trong lời
Đã vàng mắt đợi
cuối trời quên nhau
Có người em tự cõi nào
về nghe nước chảy tím màu vĩnh ly
Xót chi em
cuộc miên trì
Bẽ bàng chi chút xuân thì
Đời em!
Tôi về
nhà lại buồn thêm
Đã nghèo
Trời lại cho thêm nỗi sầu
Thương Cha tóc đã bạc màu
Lưng còng
qua những nhịp cầu áo cơm
Con về từ cõi bên trời
Ngó Cha lệ bỗng thay lời
trên môi...
Tôi về
chỉ một chân thôi
Một chân giã biệt
cõi đời lênh đênh
Một chân
đứng giữa mù tênh
Nghe chân trời vỡ
bồng bênh cuộc người
Đã vàng hoe tuổi đôi mươi
Thế thôi!
Cũng gọi một đời,
em ơi...
Nguyễn Văn Nho
[Tập san Pháp Luân - số 55, tr.44, 2008]