Đường đến lớp

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Một buổi sáng mùa thu se lạnh, hai mẹ con cùng khăn gói ra bến xe. Mẹ đón xe xuôi vào Sài Gòn để học lớp Sơ cấp Phật học. Con ngược ra đất Thần Kinh để vào Học viện Phật giáo. 

 

Lâu lắm rồi, Tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ, cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình.Tôi nói khẽ: “Mẹ! Giờ mẹ thọ Đại giới rồi, con phải gọi bằng Sư cô chứ? Nhưng thôi... Mẹ ráng giữ gìn sức khỏe. Chương trình học chắc cũng không quá sức đâu. Học với lớp trẻ sẽ làm mẹ trẻ lại nhiều. Bắt đầu làm một Ni sinh rồi đấy nhé!”. Tôi nhe răng cười, Mẹ cũng gật đầu mỉm cười: “Thầy cũng vậy. Hãy sống thật xứng đáng. Mai mốt biết đâu thầy học xong, nếu có về làm Giáo thọ sư ở trường của mẹ thì chiếu cố một tí. Ni sinh này già rồi, đừng ép trả bài nhiều quá!” Tôi đùa thêm: “Ở trường, có nhiều vị giáo thọ là bạn bè con. Con đã nói chuyện với họ rồi. Mẹ học cho khéo đấy nhé! Hi hi! Ngày xưa mẹ cũng như thế mà”. Hai mẹ con cùng cười.

Tôi nhận được giấy nhập học cách đây một tuần, mẹ tôi sau hai ngày. Nhưng mải lo thu xếp công việc, tối hôm trước ngày đi, cả hai mẹ con mới sắp xếp hành trang lên đường. Mẹ tôi như một đứa trẻ sắp được đến trường. Mẹ tỏ vẻ lo lắng theo hỏi tôi cặn kẽ về chương trình học, tài liệu và kể cả sinh hoạt trong chúng, v.v... Tôi bật cười hỏi mẹ: “Có vẻ giống ngày xưa mẹ nhỉ!”

Kỷ niệm tuổi thơ lại ùa về. Cũng những buổi sáng mùa thu se lạnh. Mẹ dắt tay con đến trường. Con khóc vì sợ, mẹ phải dắt vào tận chỗ ngồi trong lớp, gửi tận tay cô giáo. Mẹ dạy con tập viết, làm toán, làm văn, làm thủ công, chơi thể thao, v.v... Không kể con là con trai, mẹ dạy con biết nấu cơm, vá quần áo, đan len, cả làm rẫy nữa... Rồi ngày tháng qua đi. Hết cấp I, con xa mẹ - xuất gia. Hành trang mang theo là lời dặn dò: “Con còn nhỏ quá, mẹ chỉ mong con ngoan, nghe lời thầy dạy, học giỏi và sống xứng đáng!”. Vậy mà ...

Tiếng loa giục khách lên xe, Mẹ nắm chặt tay tôi để thay lời khuyên nhủ. Dẫu rằng đã lớn, nhưng với mẹ, con vẫn là con, vẫn tự hứa với lòng mình luôn ghi nhớ lời mẹ dặn:

Em là cái bảng xinh xinh
Ngày ngày thầy viết lên mình đôi câu
Tỳ ni nhật dụng làm đầu
Để cho chú điệu nhớ lâu thực hành
Quy Sơn, Tổ dạy rành rành
Oai nghi tế hạnh ngọn ngành khuyên răn
Công phu sớm tối kinh văn
Em đều được học, ai bằng em đâu
Em và điệu rất thương nhau
Cùng tu, cùng học, cùng nhau trưởng thành.

[Tập San Pháp Luân.37.tr,90.2006]