Chuyện Điệu Chùa Tôi

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Thầy tôi thường dạy “Cuộc đời tu hành vui nhất là khi còn hành điệu”. Khi vui người kể lại vài câu chuyện ngắn để anh em chúng tôi cùng nghe. Kết thúc bao giờ Người cũng bảo “Thầy kể chuyện cho các con nghe để có thêm kinh nghiệm, Thầy ôn lại quá khứ thấy cũng vui vui. Những lúc như vậy chúng tôi thấy thầy trẻ lại, ánh mắt, nụ cười không dấu được tâm tư đang trở về quá khứ. Chuyện của thầy kể bao giờ cũng chứa đầy cảm xúc mang tính giáo dục, thầy kể rất có duyên, hấp dẫn, mạch lạc nên rất lôi cuốn, chúng tôi say sưa nghe như nghe chuyện tiếu lâm, chuyện đời xưa. Bây giờ, muốn nói lại, kể lại thì câu nhớ câu quên, tiếng mất tiếng còn, vì thế cho nên tôi chỉ nói lại những gì tôi còn nhớ, chắc chắn không được như Thầy tôi kể, do đó phần đầu là chuyện trước đây, phần sau là chuyện bây giờ. Chuyện bây giờ thì tôi bảo đảm là mặt hàng có bào hành, còn chuyện trước đây, có chất lượng hay không, cái đó còn tùy, nhưng không có bảo hành vì sợ tam sao thất bổn, nên xin bà con niệm tình tha thứ.

 

Chuyện trước đây 

(không bảo hành)

ĐIỆU MỌC RÂU

Một chú tiểu, tuổi còn nhỏ, được vị Bổn sư rất thương yêu nhưng đời sống trong chùa quá thiếu thốn, ăn thiếu cơm, mặc thiếu áo là bình thường, nhưng chú tiểu có duyên với Tam bảo, ở chùa khổ cực mà chú lại thích, đã nhiều lần ba mẹ chú thấy con còn nhỏ, xin đem về nhà, chỉ một hai ngày là chú ta âu sầu trở bệnh đòi về chùa, chú bảo nhớ Thầy, nhớ Phật, ba mẹ dẫn đến chùa thì chú ta tươi tỉnh và lành bệnh ngay, nhờ vậy nên chú rất khỏe, chóng lớn. Tuy nhiên, vì tuổi còn quá nhỏ, chú ta rất thèm ngọt.

Một hôm, chùa nấu chè đậu đen để cúng các bàn thờ vong. Lúc kinh hành, đi sau lưng Bổn sư, nhìn các chén chè thơm phức mùi mật đường, thoang thoảng có mùi gừng lại càng hấp dẫn. Không cầm lòng mỗi vòng đi qua các bàn thờ vong, chú ta ghé miệng húp một chút, chú ta nghĩ chẳng ai hay biết vì mỗi chén chè chỉ vơi một tí thôi. Vị Bổn sư chẳng hề quay lại, vẫn 

nghiêm trang chấp tay niệm Phật nên chú ta càng vững lòng. Có điều lạ, hôm nay thầy Bổn sư niệm Phật rất lâu, đi nhiễu rất nhiều vòng, cơ hội quá tốt, chú ta nghĩ, vì nếu đi kinh hành ba vòng như thường lệ thì chú ta chỉ húp được ba miếng mà thôi. Hôm nay chú ta mong kinh hành được càng nhiều vòng càng tốt để chú ta có dịp thưởng thức cái hương vị mà chú ta rất ưa.

Khi khóa lễ xong, Bổn sư gọi ngay chú vào phòng rồi hỏi chú:

- Năm nay con bao nhiêu tuổi?

- Bạch Thầy bảy tuổi.

- Mới bảy tuổi mà con đã mọc râu ư?

Tiểu ta ngơ ngác, vị Bổn sư cho chú nhìn vào kính để trên bàn.

Eo ơi, chung quanh miệng tiểu ta là một vành đen do húp chè đậu đen đóng lại chung 

quanh miệng. Biết lỗi, không chối được, tiểu ta quỳ xuống xin sám hối.

Vị Bổn sư cười vui, đưa tay xoa cái đầu còn ba vá của chú:

- Người tu hành mà ăn vụng, xấu lắm. Con không được vương cái lỗi này nữa nghe không.

Tiểu ta biết không bị la phạt nên cúi xuống, chấp tay, mở cờ trong bụng.

A-di-đà Phật, bạch thầy, con không dám tái phạm ạ. Thầy cho con sám hối. ■

Chuyện bây giờ 

(bảo hành vô thời hạn)

ĐI RA ĐI VÔ (Rađio)

Chú Trúc rất mê nhạc, kể cả cải lương, khi đến chùa tiểu mang theo một cái rađio. Thầy trú trì cho phép chỉ được nghe trong giờ thư giãn mà thôi. Dĩ nhiên tiểu Trúc phải vâng dạ, nhưng thích quá, chú thường lén nghe những giờ mà thầy cấm, những giờ ấy thường có nhạc hay. Lần thứ nhất thầy tha, lần thứ hai thầy phạt, tiểu Trúc biết sợ nhưng cái tánh mê nhạc mạnh hơn, thế là tiểu vi phạm lần thứ ba. Sự bất quá tam, tiểu Trúc phải tự tay chặt cái rađio thành bốn mảnh. Kể từ đó, mỗi khi đến giờ chú nghiền nghe nhạc, chú ta cứ đi ra đi vô, lững thửng tiếc nuối, thấy mà thương. ■

[Tập San Pháp Luân.30.Tr,77.2006]