Mẹ và thơ

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Ngày với tháng lượn trôi trong điệu thở/ Tình đôi phen cây lá lại lên mầm/ Từng thớ gỗ cũng mịt mù mưa nắng/ Củi lửa này xin thả sợi hư không.

Ngày với tháng lượn trôi trong điệu thở
Tình đôi phen cây lá lại lên mầm
Từng thớ gỗ cũng mịt mù mưa nắng
Củi lửa này xin thả sợi hư không.

Tháng ngày trôi ngọn nến lạc trên sông
Xanh vút mộng qua ruộng đồng dầu dãi
Vườn trăng sao hò hẹn quên lối về
Một mình tôi đứng bên cầu soi bóng.

Nghe bọt nước reo cười và nạm mây òa khóc
Nghe biển nhớ thở lời phập phồng của gió
Hạt nắng ban sơ nảy mầm trong lá cỏ
Trái tim này từ thuở mẹ ban cho

Cánh buồm mây nụ cười em thuở nọ
Biển phong nhiêu từng lượn sóng ru hời
Núi bao dung trời trăng ngân tiếng hát
Mẹ và em thành ánh lửa đường soi.

Mẹ là suối nguồn và em như dòng sông dào dạt
Gọi miên man lời lá gió vườn khuya
Vầng trăng thức an nhiên nụ cười của Bụt
Nụ cười hiền như cau ngọt trầu thơm.

Ngày với tháng đong đưa đàn trước ngực
Sóng vơi đầy ươm nở cánh thuyền hoa
Như đóa sen bừng lên bên làng quê từ dạo
Em gánh trăng về thả xuống bao la.

Khi em qua cầu nghe câu hò giã gạo
Một đêm nao vằng vặc đến vô cùng
Mẹ như sương và em như nhành dương liễu
Long lanh hạt gạo trong ngần.

Khi em về thả sợi tóc phù vân
Sông và núi ôm vào lòng gương nước
Anh sánh vai đứng giữa nhịp cầu vồng ngũ sắc
Mẹ và em thành đôi cánh thương yêu.

Nhật Uyển
[Tập san Pháp Luân - số 53, tr.56, 2008]