Xin dâng trọn cuộc đời

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Hạt mưa chánh pháp thấm nhuần mặt đất, vạn vật chuyển mình như lấy lại sức hồi sinh.

Đưa tay tôi đón giọt nước hữu tình mà lòng nghe trỗi dậy một niềm vui an lạc, khi chợt nhận đâu là khởi điểm báo hiệu đã đến rồi mùa hạ tháng tư.

Hạt mưa hôm nay tạm gọi là đầu mùa, nhưng hương vị trời hè kể từ ngày ấy trong tôi không còn ranh giới, sức nóng thêm nóng bức, thì hạt mầm sẽ mạnh bung khi mưa đến.

Trăng tháng Tư lung linh ảo huyền man mác. Những cánh chim Ca Lăng tập tành bay lượng về đâu trong bầu trời mang dung lượng mùi hương giải thoát, tỏa ra không tháng ngày hạn định thời gian. Mạch máu trí tuệ chảy hoài trong vô tận của cơ thể chánh pháp. Những sông nước nào khô cạn của hoàng sa gởi hồn về đây trong xanh biếc của phong cảnh tâm hồn tơ mịn. Rừng hoang của vô minh tăm tối đang lụn dần trước ánh sáng của tỉnh thức kiên cường. Hạnh phúc khổ đau nào phải thế lực tương khắc trên đỉnh trời giác ngộ. Ta không xây nhà trên bờ Ni Liên cát lở để góp thêm lượng nước mắt cho vô lượng kiếp trần thế mây mù ngăn lối, trong cát bụi phù du. Dấu chân ta đã miệt mài trên sỏi đá, dáng hình ta đã đậm nét phong sương. Nhưng hãy cố gắng tìm lại tấm lòng kiên cố nặng gánh gian truân, dậm chân trên lửa nóng thấu da, trong sa mạc hoang vắng, trong ánh nắng gắt trưa hè. Vì đó là những gì thiêng liêng nhất, những gì thơ mộng nhất, những gì cao đẹp nhất, những gì chân lý nhất mà lý tưởng và sứ mệnh ta hằng ước.

Đời tu sĩ như mây bay trong tiếp nối, như suối reo, như chim non tìm về tổ ấm, như cơn mưa đầu mùa làm dịu nắng hạn, như ánh đuốc giữa đêm đen soi sáng. Cho tôi gởi tâm hồn vào đây với hương đồng nội để làm hành lý cho trang sử đầu tiên, và tất cả đã qua đi, để lại trong tôi và hậu thế những tháng ngày thầm lặng thiên thu. Trang giấy khép lại ấn chìm cành mai vàng vô tận tâm thức. Mùa Đông rét mướt rồi sẽ đi qua nhường chỗ cho mùa Xuân về sưởi ấm, rồi cũng có người bồi hồi quay lại vẫy tay. Còn tôi cứ rảo bước chẳng một lần ngoái lại, nhưng không phải thế “phút giây nào phẳng lặng trăm năm một thuở quay về...”

Hoàng hôn đang chìm xuống trên dòng sông, mọi cảnh vật ngàn năm in dấu. Cho tôi xin dâng trọn cuộc đời để hoằng hóa xứ mạng Như Lai.

Nhật Thanh.
[Tập san Pháp Luân - số 3]