Chuyện người phụ nữ xả thân cúng dường

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Đó là chuyện một người phụ nữ dám lóc thịt trên mình để chế thuốc chữa bệnh cho Bí-sô.

 

Trong Căn Bản Thuyết Nhất Thế Hữu Bộ Tỳ Nại Da -Dược Sự, No: 1448, quyển I có một câu chuyện rất cảm động, đó là chuyện một người phụ nữ dám lóc thịt trên mình để chế thuốc chữa bệnh cho Bí-sô. Câu chuyện đó như sau:

Bấy giờ, từ nước Địch Miêu, Thế Tôn đi du hành trong nhơn gian đến rừng Thi Lộc, nơi tiên nhơn đọa xứ thuộc Ba-la-niệt-tư. Trong thành ấy có trưởng giả tên Đại Quân, giàu sang, nhiều của cải. Ông ấy có vợ tên Đại Quân nữ, kính tín Tam bảo, hiền lành chất phát, ý thích thanh tịnh. Nghe tin Thế Tôn đi du hành từ nước Địch Miêu, đến rừng Thi Lộc, ông ấy liền nghĩ rằng: “Đó chính là đấng Thế Tôn, đại sư của ta. Tuy ta đã nhiều lần cúng dường nhưng chưa được đầy đủ. Nay ta sẽ đem số của cải hiện có ở trong nhà dâng cúng hết cho đấng Vô Thượng Từ Tôn để biểu lộ sự cúng dường nhỏ mọn của ta.” Suy nghĩ xong, ông ấy liền đến chỗ Phật, đảnh lễ sát chân Ngài rồi ngồi lui lại một phía.

Bấy giờ, Thế Tôn thuyết Pháp lợi ích an vui cho trưởng giả Đại Quân. Sau khi đã dùng đủ mọi phương tiện diễn giảng diệu Pháp, Ngài đứng yên lặng. Nghe thời thuyết Pháp xong, trưởng giả Đại Quân rất hoan hỷ, liền đứng dậy, trịch áo bày vai hữu, chấp tay lễ Phật mà bạch rằng: “Cúi xin Thế Tôn cùng các Bí-sô nhận lời thỉnh an cư ba tháng hạ của con, con sẽ cúng dường y phục, đồ ăn uống, ngọa cụ, thuốc thang...” Lúc ấy, Thế Tôn im lặng nhận lời. Thấy Phật đã chấp nhận, Trưởng giả rất vui mừng đảnh lễ Phật rồi ra về.

Suốt ba tháng an cư, trưởng giả ấy dâng cúng Thế Tôn và các Bí-sô đầy đủ tứ sự. Hàng ngày, vào sáng sớm, Trưởng giả đảnh lễ sát chân Thế Tôn rồi đi thăm viếng các Bí-sô bị bệnh.

Có một Bí-sô mắc bệnh nặng đến hỏi thầy thuốc và thầy thuốc bảo phải ăn canh thịt.

Sau khi thăm hỏi xong, Trưởng giả trở về nhà nói với vợ: “Này hiền thê, có một Bí-sô bị bệnh, thầy thuốc bảo phải ăn canh thịt mới có thể chữa trị, nàng hãy chuẩn bị món đồ đó và mau mau đem dâng cho Bí-sô bệnh.”

Vợ trưởng giả liền sai người hầu đem tiền đến các lò mổ để mua thịt. Ngày hôm ấy, quốc vương sanh con nên cấm giết mổ, nếu ai vi phạm thì mắc tội nặng, vì thế giả sử có mua với giá mắc thì cũng không mua được.

Người hầu liền đem việc ấy bạch đầy đủ với chủ nhà.

Lúc ấy, vợ trưởng giả suy nghĩ: “Trong ba tháng ta đã cúng dường Thế Tôn và các Bí-sô đủ mọi thứ, nay nếu không có loại thuốc này thì e rằng Bí-sô ấy sẽ qua đời và đó là lỗi tại ta.” Suy nghĩ xong, cô ấy liền cầm dao bén vào trong phòng của mình, cắt thịt đùi đưa cho người hầu bảo cô ấy xắt nhỏ nấu canh và mau chóng dâng cho Bí-sô bị bệnh ăn. Lúc ấy, người hầu liền nấu canh dâng cho Bí-sô bệnh. Nhận được, Bí-sô ấy liền ăn ngay và lành bệnh. Bí-sô ấy cũng không biết là vợ trưởng giả đã cắt thịt trên thân mình, vị ấy liền suy nghĩ: “Ta đã nhận sự cúng dường này thì không nên nằm không; ta phải đắc những pháp chưa đắc, chứng những pháp chưa chứng, hiểu được những điều chưa hiểu”. Vị ấy siêng năng tinh tấn, dứt sạch các phiền não, đắc quả A-la-hán, đầy đủ ba minh, sáu thông và tám giải thoát, biết như thật là cuộc sống đã chấm dứt, phạm hạnh đã lập, việc làm đã xong, không còn tái sanh, tâm không có chướng ngại, giống như dùng tay xé hư không, như dao cắt bùn thơm, không sanh thương ghét, xem vàng không khác đất, xả bỏ tất cả danh lợi, chư thiên Thích, Phạm đều cung kính.

Bấy giờ, vào sáng sớm, Thế Tôn đắp y mang bát cùng đại chúng đến nhà Đại Quân. Khi đã đến nơi, Ngài ngồi ở trước đại chúng và bảo với trưởng giả rằng: “Người vợ của ông đang ở đâu?”

Đáp: “Bạch Thế Tôn, vợ của con ở trong phòng.”

Oai lực Thế Tôn thật không thể nghĩ bàn. Ngài gia hộ cho người phụ nữ ấy làm cho nơi bị cắt được lành lặn như cũ.

Lúc ấy, vợ của trưởng giả sanh tâm hoan hỷ đối với Thế Tôn. Cô ấy liền bước ra khỏi phòng và đến đảnh lễ sát chân Thế Tôn, rồi đứng qua một phía.

Phật bảo cô ấy rằng: “Vì lý do gì mà ở trong đường sanh tử cô có thể phát Bồ-tát hạnh?”

Cô ấy liền chấp tay nói kệ:

“Trong sanh tử luân hồi
Thân này dễ có được
Trong trăm ngàn ức kiếp
Khó gặp cảnh tối thắng.”

Đọc xong câu chuyện, chúng ta vô cùng cảm động trước hạnh xả thân cúng dường của người phụ nữ ấy. Đó là sự bố thí cao thượng, ít ai có thể làm được. Đồng thời, chúng ta thấy rằng, trong luân hồi sanh tử, tuy thân người khó được, nhưng gặp được nó còn dễ hơn gặp Phật pháp và quả vị giải thoát. Muốn đạt được cảnh tối thắng, chúng ta phải học và tinh tấn thực hành giáo pháp mà đức Phật đã dạy, thậm chí phải hy sinh cả thân mạng để đạt được mục đích ấy. Chúng ta phải học hạnh tự lợi lợi tha của bồ-tát, mới mang lại lợi ích, an lạc cụ thể cho mình và người trong hiện tại. Có như vậy, chúng ta mới có thể tiến tu đạo nghiệp và thành tựu đạo quả giác ngộ trong tương lai.

Chánh Niệm
[Tập san Pháp Luân - số 22, tr.54, 2006]