Đón Xuân Pháp hội trên mây - Trang 1

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

 

Và có khi còn dễ ngộ đạo hơn bởi vì nơi thánh địa này có uy linh hùng khí của đất lành và đức độ vô song của các Thánh tăng Lạt-ma. Cao quí nhất là ngài Đạt-lai Lạt-ma và ngài Karmapa chính là hào quang chân lý đã thu hút hàng triệu người trên thế giới qui ngưỡng nơi đây - để học đạo, nghe pháp, tọa thiền; để nghiên cứu tâm linh ở những trung tâm Phật giáo có các bậc thầy cao thâm, uyên bác. Cứ tưởng tượng Dharamsala là một thị trấn du lịch thu nhỏ của Paris hay Canada tuyết lạnh đầy linh thiêng quyến rũ, đường phố nhỏ nhắn, kiến tạo cổ kính xinh đẹp tràn ngập những chiếc y áo đỏ sậm của những Tăng Ni Tây Tạng, kể cả Tăng Ni nước ngoài, những học giả, nhà khảo cổ, những nghiên cứu sinh, những nam nữ sinh viên học sinh đến trường.

Có người đã hý thoại: “Đâu phải ở Ấn Độ chỉ có tứ động tâm - nói theo ngôn ngữ du lịch kinh tế - mà còn có cả trăm thứ động tâm khác: Bạn hãy nhìn ra phố chợ - những con bò đang thong dong bước đi giữa đường, đầu húc vào đống giấy rác hay gặm đại vào hàng rau bên chợ, những đàn khỉ trèo lên cây nhảy qua tường vào nhà lục lọi tìm đồ ăn, thế mà không ai được quyền đánh giết, không được xiềng trói hay bắt ép chúng lao động cực nhọc. Cảm động thay nhờ giáo lý tôn trọng sự sống của muôn loài đã lan rộng ra trên toàn cõi tiểu lục địa Ấn Độ rồi ảnh hưởng sang cả các tôn giáo khác như Ấn giáo, Kỳ-na giáo, đạo Sikh ở Ấn Độ đều ăn chay.

Đoàn chiêm bái Dharamsala có một tiểu ni khá đĩnh ngộ, mắt đeo gương gần 5 điốp, trông thông thái lại đầy lòng từ bi thương cảm chúng sinh. Gặp con vật nào tiểu ni cũng đến ôm vào lòng và không quên kỷ niệm bằng những bô hình ngộ nghĩnh dễ thương. Có những bức ảnh thật là động tâm, thật tinh xảo của một nghệ nhân Camera có tay nghề mô phạm đủ sức chinh phục thức tỉnh lòng người.

Đi đến gần trung tâm thiền Vipassana trên đỉnh cao, không hiểu một động lực mầu nhiệm nào đã khiến tiểu ni giương thẳng máy ảnh về phía một bầy khỉ đang vây quanh một tảng đá có chữ viết bằng tiếng Anh: Free Tibet - More Human Rights. Chúng tôi đều thán phục tài cầm máy dí dỏm của cô, tất cả bỗng khởi nghi tình: “Tiểu ni Nguyên Chánh có lẽ nào là Lạt-ma tái sanh chăng? Vinh danh như vậy cũng dám đúng lắm. Cô bé ít nói nhưng lại có trực giác kỳ diệu và ngôn ngữ im lặng mà thật sự sống động hùng biện trong nghệ thuật nhiếp ảnh. Lạt-ma tiểu ni ôm sát con chó vào lòng như mẹ thương con không muốn rời. Bầy chim như cảm thấy ấm áp cũng sà vào bên cạnh thí chủ đang nâng niu rải thức ăn bố thí. Ở đây rõ ràng con vật cũng có Animal Rights, có quyền sống tự do mà không sợ bị giương súng nạp tên chĩa về phía mình, không sợ bị bắt giam, giết hại treo bán ở các quầy hàng. Ở đây không có cảnh nhẫn tâm độc ác người ăn thịt người (bào thai bé thơ sanh non). Bức ảnh của nghệ nhân tiểu ni chụp vô tình có thể làm ray rứt động tâm loài người - Những con thú lẽ nào cũng biết biểu dương lòng dũng cảm bênh vực cho kẻ yếu khi đứng bên những hàng chữ phản đối bạo lực. Nhưng đó chỉ là nghệ thuật tạo hình ngẫu nhiên gây ấn tượng vui cho nhân thế, nhắc nhở lương tâm con người.

Nhiều du khách đã nhận ra tại sao nơi đây các loài vật không sợ loài người như nơi khác. Rõ ràng đất có lành chim mới đậu. Chúng có linh giác trực cảm được kẻ tham ác sắp giết hại mình. Tần số tâm linh của chúng sinh nơi Dharamsala đây không ác xạ hướng về nó. Từ trường thiên nhiên nơi thánh địa Dharamsala đã ban cho họ tâm từ bi không sát hại. Những hành giả ở đây không có óc não hận thù đố kỵ. Cho nên, họ luôn luôn tươi mát trên khuôn mặt từ hòa nhân hậu. Có lẽ vì vậy mà các sinh viên cao học khắp nơi bay về đây để refresh Mind/ làm mới lại bộ não tâm linh ô nhiễm chăng, trước khi tiếp thu tinh hoa tri thức của loài người.

Lại một động tâm nữa, đó là hình ảnh của Tăng Ni sinh Việt Nam đang du học tại Ấn Độ, và đặc biệt ở khoa Phật học tại Đại học Delhi và Viện Phật học Dharamsala. Họ là những Tăng Ni sinh trẻ vừa hoàn tất đại học bên quê nhà, họ chọn con đường của ngài Huyền Trang vân du tìm thầy học đạo, ước nguyện đem tinh hoa Phật pháp về cho quê hương. Một mình tự túc - độc thân - khiêm cần - bất hại. Họ không có nguồn trợ cấp nào ngoài tiền của thầy tổ, của đồng bào Phật tử hoặc của cha mẹ anh em, bòn mót dành dụm lo cho những hạt giống của đất nước xứ sở. Mỗi người một căn phòng, có nhóm ở ký túc xá dành cho sinh viên quốc tế, có nhóm phải thuê phòng trọ, biệt cách nhau, cũng nồi niêu xoong chảo, cũng cơm cháo rau tương, bần bạch qua ngày. Trong khi đồng nghiệp của họ ở quê nhà có được nhiều nguồn tài trợ, v.v… thì ngược lại những sứ giả Như Lai của chúng ta bế tắc thần thông không đất dụng võ, không biết kêu cứu ai đành bó tay thở dài với những ngân khoản bấp bênh và phải gạt lệ quán câu “cần kiệm liêm chính”. Bên cạnh một đống sách hàng trăm quyển tiếng nước ngoài cố mà vò đầu bóp trán nhai ngốn cho đỡ đói đỡ buồn giùm cái bụng nhưng lòng vẫn dặn lòng :
“Gémir, pleurer. Prier est également lâche .
Fait énergiquement ta longue et lourde de tâche
Dang la voie òu la sort a voulu t’appeler
Puis, apprès comme moi souffre et meurs sans parler.”
(Thơ của Alfred De Vigny)
Than van khóc lóc đều hèn
Hãy vì nhiệm vụ đứng lên làm tròn
Trên đường vận nghiệp gọi tên
Thà đau khổ chết chẳng thèm kêu ca.
(TV. Nam Mô phỏng dịch)

Rồi một bài hát được cất lên với tiếng đàn guitar thanh thoát từ góc thiền phòng, muốn nhắc nhở các thư sinh độc cư hãy quyết tâm dũng cảm sống chánh niệm. Sống một mình không phải là sống độc thân, cô quạnh, ly khai xã hội, quay mặt với cuộc đời mà phải biết sống chánh niệm từng giây phút trong hơi thở. Còn nếu tuy ở một mình mà óc não trăm phương nghìn kế mưu cầu lợi lạc cho bản thân, nuối tiếc quá khứ, bất mãn hiện tại, tuyệt vọng tương lai thì chẳng khác gì người sống hai hay ba mình vậy. Tiếng đàn và tiếng hát bay cao vào từng tâm thái Tăng Ni sinh thính chúng càng khơi gợi thêm lòng yêu thương hỗ trợ lẫn nhau và quyết tâm không kêu ca than khóc cho số phận điêu linh như bị lưu đày. Tiếng hát vẫn hùng tráng bay cao, lan xa xuống tận núi đồi thấp thoáng những bước chân kinh hành lặng lẽ quanh ngôi cổ tháp.
“Đừng tìm về quá khứ
Đừng vọng tưởng tương lai
Quá khứ là hôm nay.
Tương lai là bây giờ.
Hãy tinh tấn hôm nay.
Kẻo ngày mai không kịp .
Cái chết đến bất ngờ.
Không đủ giờ sám hối lỗi xưa.
Người nào thường quán chiếu 
Ngày đêm trong chánh niệm.
Thì Như Lai gọi là
Người biết sống một mình.” (Kinh Nhất Dạ Hiền Giả)

Hàng bao năm qua sinh viên Việt Nam vẫn được các nước bạn kiêng nể về sự cần cù tu học và trui rèn đạo hạnh. Tuy nhiên, vẫn có thiểu số con sâu toan làm rầu nồi canh-muốn thử liều thuốc “có tiền mua tiên cũng được” ở Việt Nam đối với giới chức lãnh đạo giáo dục ở Ấn Độ. Nhưng đều thất bại vì thuốc chưa đến tay họ thì đã bị các sinh viên fire fox chận đứng không cho virus độc dược hối lộ làm tiêu tan danh dự Tăng Ni Việt Nam. Một sư cô đàn chị đã khẳng quyết như vậy khi phát hiện virus lo lót vừa chớm hình. Dù biết rằng thái độ tiêu cực đó cũng không bao giờ khuất phục được các nhà mô phạm xứ Ấn - nghèo cho sạch, rách vẫn thơm. Bái phục những Tăng Ni sinh Việt Nam tại Ấn Độ đã sống đúng tinh thần giáo dục của đức Đạt-lai Lạt-ma đã dạy: “Đừng lưu giữ tình cảm tiêu cực, đặc biệt là khi bạn sắp kết thúc cuộc đời. Hãy gìn giữ mẫu từ bi này khi bạn bước sang cuộc đời sau. Quan trọng là sử dụng đồng tiền một cách đúng pháp để giúp đỡ người khác, bằng không bạn vẫn muốn có thêm và vẫn thấy nghèo túng.”

Buổi sáng sớm tiếng chuông mõ tán tụng rộn ràng trong thời khóa Lăng-nghiêm của Tăng Ni sinh Việt Nam đã làm người Ấn quanh vùng phấn khởi. Họ cũng hân hoan chắp tay mở lời chào các nhà sư Việt Nam sau khóa lễ mà âm thanh có lẽ đã làm ấm áp thêm cho gia quyến, phố phường của họ, chớ không hề có một đố kỵ phiền muộn nào như các chùa Phật của ta thường gặp bên Mỹ hay Âu châu.

Chúng ta cũng sẽ dễ bị động tâm với những gì có đặc tính khác thường với nước mình. Chẳng hạn nơi các tu viện ở Dharamsala nơi nào cũng yêu cầu để dép bên ngoài và còn hứa hẹn bảo đảm giày dép của bạn không hề bị mất với hàng chữ bằng tiếng Anh dễ thương - Make sure your shoes are not stolen by others .

Thử hỏi, nếu con thú có quyền được sống, thì mạng người trân trọng biết bao. Ở Ấn Độ đông người nhưng ít thấy ai uống rượu, hút thuốc nghênh ngang ngoài phố. Người ta không khóa xe ô tô hay Honda vì không ai ăn cắp - vì không có chỗ tiêu thụ đồ ăn cắp - nếu quán hàng mở toang mà chủ bán không có mặt vẫn bình yên vô tư. No problem! Nếu có những shop in sách báo để tặng không cho độc giả - Free distrbution - thì ta lo gì sợ mất đôi dép để phải phân tâm vọng tưởng khi đến chùa niệm Phật. Chính đức Phật đã từng quở trách kẻ vô minh vọng niệm: Bọn này niệm Phật mà đưa lên đây toàn là dép giày, dù nón, Honda, chìa khóa, cả đơn khiếu kiện oan ức... Khổ thay cho quốc độ nghiệp chướng tham ái quá nhiều.

Có một câu nói cũng khá động tâm “Xin quý vị khép lại cánh cửa từ bi.” Các hành giả có bản chất hào phóng ưa bố thí bất trụ tướng cho các bé ăn xin - mà họ hài hước cho là dạng khất sĩ tiêu cực tái sinh - Bị nhắc nhở dội ngược như thế liền giật mình: “Bộ bữa nay không tu nữa sao? Các trẻ em gầy mét, đi chân đất, mồ hôi đẫm ướt, xúm nhau chìa đôi bàn tay xin lẽ sống : “Ô Ma Ma, Ô Pa Pa, rice, rice” (Ôi mẹ ơi, ôi cha ơi, cơm, cơm). Các bạn có dám khép lại cánh cửa từ bi chăng? Hình như có một tác giả người Pháp đã viết một cuốn sách làm xúc động cả thế giới. Ông đã nhận định: “Bất cứ vùng nào trên đất Ấn đều có những con người mà bi kịch của họ sẽ làm cho chúng ta xúc động, nhưng họ vẫn tự tin vào lòng tốt và quan trọng hơn hết là tâm từ bi vô ngại sẽ nâng cao họ lên, che chở cho họ và không chừng sẽ thay đổi cả cuộc sống của họ.”

Câu nói trên đã được chứng minh cụ thể. Một hôm, sư phụ chúng tôi sau khi đi lạy kiểu Tây Tạng ở Bodhgaya (Bồ-đề Đạo tràng) trở về, sư phụ muốn đi bách bộ vận động cho đỡ lạnh vì chùa ở cũng chẳng bao xa. Đang hân hoan chánh niệm từng bước thì bỗng nghe có tiếng vọng từ bên kia đường “No money, No money”. Tội nghiệp người phu xe giai cấp hạ liệt ngỡ rằng sư phụ Việt Nam không có tiền nên đi bộ. Anh ta muốn làm phước. Sư phụ mỉm cười bước lên xe, bỗng phát hiện vị thí chủ này đi chân không mà đạp xe chớ không có được đôi dép cho đỡ đau chân như các đồng nghiệp. Thế là sau khi đạp xe lôi kéo gần một cây số đến nơi, sư phụ chúng tôi thương hại vừa trả tiền vừa kêu đệ tử đem ra tặng cho anh ta đôi dép mới. Anh ta để tiền chạm vào trán lâm râm tạ Thánh. Bọn tôi ngậm ngùi. Trời ơi, thân phận người cùng khổ đạp xe không có dép mà còn động bi tâm cứu khổ người khác. Namaskar India! Namaskar India. Xin cúi mình bái ngưỡng xứ Ấn.

Thích Hạnh Thiền (còn tiếp)
[Tập san Pháp Luân - số 59, tr26, 2009]