Núi đồi thông reo

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

TNgày đó... còn nhớ không? Bước đi trên con đường quanh co của núi đồi, con đường của mùa Thu ngập đầy lá vàng... Lác đác trên cành, và khắp mặt đất, có những lá còn tươi màu, có những lá đã héo úa, rồi cũng có những lá xác xơ quay cuộn từ đầu mùa... trộn lẫn với những cánh lá thông khô nhỏ... tất cả nằm phơi bày trên mặt đất, báo hiệu cho mùa Đông tuyết đến. Xuân-Hạ-Thu-Đông mỗi mùa có một sắc thái riêng.


Nếu biết chiêm ngưỡng thiên nhiên từ tâm thức yêu thương và trân quý loài thảo mộc, ai nói chúng không biết đau, không biết buồn, không biết ủ rũ sau những tháng ngày héo úa! Con người vẫn thường tự hào với ý thức và tình cảm mà cho mình là hữu tình, còn thảo mộc đất đá là vô tình. Nhưng có thấy đâu chính những gì mà chúng ta gọi là “tình” đó, tuy được thể hiện qua tiếng nói ngân nga, chào đón nhau, nhưng cũng bằng âm thanh và tiếng nói, ngôn ngữ đó mà thỉnh thoảng chúng ta chấp vào nó hoặc lạm dụng nó để mang lại những thương tích cho nhau. Trong khi đó, loài thảo mộc mà ta cho là vô tình, đã chào đón chúng ta và vạn vật bằng hương lan tỏa, và bằng màu sắc, hình dáng đẹp của chúng trong không gian, ru nhẹ lòng người về với bình yên, tĩnh lặng.

Bạn có bao giờ say đắm với khung cảnh lá vàng, lá đỏ, lá xanh chăng? Lá vàng của mùa Thu? Lá vàng của một thời xanh tươi, ẻo lả lượn quanh với gió, với mây, với một bầu trời xanh ngát, bây giờ héo úa nằm lả lơi trên khắp nẻo đường. Bạn có hay chăng lá đang buồn, đang khóc? Nỗi niềm của lá có thể cũng đầy với nước mắt đau thương mà con người dường như không hề biết đến, hay nói đúng hơn, con người không va chạm sắc thân và tri giác với loài thảo mộc nên không cảm nhận được.

Cứ mỗi mùa Thu sang, bao nhiêu chiếc lá cứ tự co mình rồi nằm lăn lóc ra đó để mặc con người tùy tiện dẫm lên. Những chiếc lá khô u sầu lại bị con người vô tình dẫm lên một cách thỏa thích. Bạn ơi, khi nghe tiếng lá xào xạc, bạn có biết rằng lá đang khóc chăng? Lá thầm thì tự an ủi đời mình như thể loài thảo mộc vô tri, không có chân để đi, không có cánh để bay, thì đành gánh chịu những gì thế nhân và những loài động vật dành cho lá. Thế thôi!

Xuân, mùa của bông hoa đua nở, khoe mình dưới ánh nắng vàng hanh. Thế rồi cũng có những con người an nhiên lướt qua những mảnh đời dang nắng dang mưa của những loài hoa chôn chân mình một vị trí. Họ chẳng màng dành cho hoa một nụ cười để thưởng tặng loài hoa quý đem hương sắc đến cho môi trường sống của chúng ta. Bạn có bao giờ nói chuyện cùng lá hoa chăng? Vâng, có thể bạn sẽ nhăn mặt đáp rằng: Nói chuyện với hoa lá? Bộ điên à? - Không đâu. Bạn thử dừng chân lại bên cạnh một đồi núi, hoặc một rừng hoa dại, và hãy nói chuyện, sẽ có lá có hoa lắng nghe lời bạn thì thầm. Bạn thử đi nhé. Bạn sẽ cảm nhận được sự ấm áp phát sinh từ tận trái tim bạn. Bạn nhớ chia sẻ niềm vui ấy đến chúng mình nhé.

Hạ về, nắng cháy khô khan. Mẹ đất khô cằn, nứt dần từng mảnh vụn. Vậy rồi loài người cũng vô tình chạy nhảy tung tăng như đánh đập Mẹ đất. Có những khi tiết trời hạn hán, nhiều ngày không nhỏ một giọt nước mát để tưới cho Mẹ đất. Bạn có hiểu lòng của Mẹ đất hiền lành thế nào không? A, bạn chưa bao giờ mang suy nghĩ ấy phải không? Không sao, bạn còn nhiều cơ hội. Khi bạn bước đi từng bước trong cuộc đời, bạn hãy nhớ thành khẩn cảm ơn Mẹ đất đã cam chịu nâng đỡ bước chân của bạn trong cuộc đời này, hoặc bạn có thể ngồi lặng yên ngắm nhìn Mẹ đất, hẳn sẽ khơi dậy trong bạn niềm vui biết yêu thương mọi thứ trong vũ trụ.

Thu sang, mang hết bao nhiêu thứ lãng mạn và mộng mơ của tâm thức đến cho đời sống. Thế giới Ta-bà, một thế giới phù du, phung phí. Nơi đó, mọi thứ đều phải tráng lệ mới thích thú và vừa ý trong đôi mắt của con người. Nhưng một thoáng Thu sang đem lại cho thế giới loài người một khung trời đầy thơ mộng, để con người đắm say thưởng thức, chiêm ngưỡng. Nhưng khi bạn chiêm ngưỡng phong cảnh Thu buồn, Thu lãng mạn, Thu yêu thương, bạn có gợi lên trong mình hình ảnh nào của thế giới tự tâm bạn chăng? Thực ra trong mỗi tế bào của thân thể bạn đã có sẵn tính chất yêu thương và hòa đồng với thiên nhiên, nhưng đời sống ảo mộng với những vinh hoa và đam mê hưởng thụ đã lôi cuốn bạn ra khỏi cái thế giới thiên nhiên ấy. Bạn thử dành cho mình một khoảng không gian riêng vắng lặng, dạo đi trên bờ biển khi hoàng hôn xuống, hoặc khi bình minh lên, bất giác bạn sẽ cảm thấy thật sự bạn yêu khung trời tĩnh mịch ấy và thế giới đó là nơi bình yên trong tâm hồn của bạn mà bạn đã lỡ bỏ quên.

Đông đến, tuyết giăng phủ nơi nơi hệt như một bầu trời trắng xóa, không một áng mây, không có tình người. Nhưng đó lại chính là biểu tượng thế giới của sự tĩnh lặng sau những tháng ngày vòng quanh lận đận với kiếp sống. Đông đến, bao nhiêu thứ đều nằm yên một chỗ, tĩnh mịch, không gian im lìm.  Từ loài thảo mộc đến loài động vật hữu tình đều quay về sống trong sự trầm lặng. Có người thích đùa giỡn với tuyết, cũng có người thích thầm thì cùng những băng tuyết trắng rằng: “Tuyết ơi, ta biết tuyết lạnh, nhưng ta cảm ơn tuyết đến để nhắc nhở ta rằng đời sống vô thường…” Những ngày vừa nắng đó vội qua đi để lại một bầu trời trắng. Đúng, hiện tượng đổi thay đó nhắc nhở mình rằng cuộc sống mỗi ngày cũng trôi đi, úa tàn đi; đừng quá lệ thuộc vào thời gian hoặc công việc mà bạn hãy cố gắng để sống cho đúng với ý nghĩa của sự sống là nâng cao tinh thần vị tha, nâng cao chất lượng của từng nhịp thở, biết cảm ơn cuộc đời, biết cảm ơn thời gian, không gian đã cho bạn niềm vui sống; hãy làm những gì bạn có thể làm trong từng giây phút sống. Đừng hẹn hò, đừng để thời gian trôi đánh mất đi chính bạn, vì chính bạn cũng hiểu rằng chúng ta không thể đổi thời gian được.

Quay về với thế giới thiên nhiên, một thế giới hùng vĩ, biểu trưng cho sự vững vàng, kiên cố. Dù rằng bạn ngắm nhìn thác nước hôm nay có khác với thác nước của hôm qua, nhưng thác nước vẫn là thác nước. Sự khác nhau là chỉ cho tâm thức bạn mỗi ngày một phát triển. Vậy thì bạn hãy phát triển cái tâm thức, cái ý niệm của bạn hướng đến một đời sống an hòa, và hãy tự kiểm “cái khác” ấy để giúp bạn sửa chữa cho đẹp hơn, cho tươi tốt hơn. Mọi người đang mong chờ bạn lan tỏa hương hoa cho cuộc đời, cho thế giới lầm than.

Kể các bạn nghe một chút tâm tư, hoài niệm về một chuyến thưởng ngoạn trên con đường chập chùng đồi núi ở miền Đông Bắc ấy để thưởng thức cái không gian thơ mộng, lãng mạn, đầy tình tự trong tâm hồn mình và phong cảnh bốn mùa hữu tình. Đang đi từng bước nhẹ, bỗng dưng mình dừng lại và đứng lặng một vị trí. Người bạn hỏi làm gì vậy? Mình bất giác nghe như tiếng lá thì thầm vì đau nhói. Người bạn nói: tiếng lá đang đùa giỡn với nhau đó. Cảm giác của hai nỗi niềm xảy ra cùng một lúc. Ngồi đó, mình chia sẻ với lá cuộc sống nhiều khúc quanh của mình, tự nhiên tâm hồn mình vui hẳn lên, như thể nỗi niềm của mình hòa cùng với lá. Loài thảo mộc thể hiện tính chất yêu thương khác hẳn loài hữu tình. Loài hữu tình thường hay lắng nghe với những phản ứng trong tâm tư đầy những thị phi, có lúc phê bình, cũng có lúc tội nghiệp, cũng có lúc thương hại… mà những cảm giác ấy người chia sẻ không muốn gieo trồng trong tâm của người nghe. Thế nhưng khi chia sẻ tâm sự của mình với loài thảo mộc, cỏ, cây, hoa, lá... bạn sẽ cảm nhận vết thương trong lòng mình dần xóa.

Các bạn ơi, hãy biết yêu thương loài thảo mộc! Khi đối diện một đóa hoa tươi, đừng vội vàng bước đi mà hãy mỉm cười với hoa. Khi đối diện với lá hãy thành khẩn cảm ơn những chiếc lá xanh tươi đã mang lại cho cuộc đời nhiều hy vọng. Chỉ có tự tâm bạn cảm nhận được nếu có yêu thương. Hãy lắng nghe, lắng nghe từ tâm thức của chính mình, để tự mình quay về với bản thể của chính mình. Hãy lắng nghe, lắng nghe tiếng gọi của thương đau, tiếng gọi cầu cứu của thế giới sinh linh, những mệnh đời điêu tàn. Bạn hỡi, bạn ơi, hãy dừng lại nơi này để lắng nghe. Chỉ khi bạn thật sự lắng nghe từ trái tim của tâm thức bạn thì trong bạn tự nhiên khởi lên niềm an lạc, những khuynh hướng tốt cho cuộc đời bạn đang đi cũng như cuộc đời của bao nhiêu người cùng đi với bạn.

Diệu Tánh
[Tập san Pháp Luân - số 54, tr.65 2008]