Lối về

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Cuộc đời không bao giờ đưa con người ta vào chỗ bế tắc nếu chúng ta luôn khát khao tìm đến những điều lương thiện.(QS)

- Chào cô!

Nghe có tiếng người, cô xếp sách lại, nhìn lên.

- Cô có nhận ra con không?

Cô đưa tay đẩy gọng kính, ngước nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt. Cô cố lục tìm trong kí ức nhưng rồi không hề nhớ ra một nét gì quen thuộc ở con người này.

- Con là Quân, “Anh Hai xóm Chợ”, hôm trước chận đường cô đi học về, cô nhớ không?

Cô giật thót người và nhìn quanh cố tìm một ai đó đi qua. Cô rất sợ khi nghe hai tiếng “Anh Hai xóm Chợ” nổi tiếng quậy phá nhất vùng, đàn anh của một nhóm chuyên lục lọi các ngõ ngách để cướp phá, trêu chọc đám con gái, hăm he dọa nạt những khách vãng lai nếu họ không đưa tiền cho chúng. Mắt cô hoa lên, tay chân run rẩy. Người thanh niên dường như đọc được suy nghĩ của cô, anh giải thích :

- Thưa cô! Hôm nay con đến là để xin lỗi cô. Hôm đó trời tối quá, con tưởng là “đối tượng” đã đến, không ngờ lại làm cô sợ!

Nghe giọng người thanh niên có vẻ thành thật. Những “kí ức” xưa lại hiện về.

Hôm đó cô đang dắt xe dò tìm để khỏi đụng ổ gà vì chùa cô nằm sâu ở phía trong, từ đường lộ đi vào phải qua một khoảng đất trống. Trời tối om, cô đang loay hoay dắt xe qua mấy ổ gà, bỗng:

- Đứng lại!

Có tiếng la lớn, giọng khàn khàn. Cô ngước nhìn lên! Một đám thanh niên lớn có, nhỏ có đang chặn trước đầu xe. Cô sợ điếng người, không kêu lên được. Chúng đi vòng quanh quan sát một hồi, đoạn một đứa nảy giờ vẫn đứng từ xa, lên tiếng:

- Cho nó đi!

Được “trả tự do”, cô dắt xe chạy như ma đuổi. Đến chùa, cô mở cổng dắt xe vào, khóa cổng vội vã và chạy nhanh lên phòng. Thấy mặt cô tái nhợt, môi run lên, cô bạn chung phòng cuống lên hỏi dồn :

- Có chuyện gì vậy chị? Nói em nghe đi!

Nhưng hình ảnh đám thanh niên và nỗi lo sợ đã làm miệng cô cứng lại, không nói được lời nào. Mãi đến sáng hôm sau cô mới hoàn hồn…

Nay “Anh Hai xóm Chợ” lại đến tìm cô, có chuyện gì đây? Cố nén sự sợ hãi, cô lấy bình tĩnh và hỏi.

- Thế chú đến đây có việc gì?

- Con muốn về chùa cô à! Người thanh niên đáp. Con chán cảnh quậy phá cướp giật lắm rồi! Mấy hôm nay ngày nào con cũng đến chùa, thấy lòng vui lắm. Con muốn quên đi thân phận đọa đày của đời mình và được đến đây hằng ngày. Nghe người ta nói vào chùa không được nói dối nên con mới trình bày với cô như vậy!

Người thanh niên nói một hơi dài như sợ cô sẽ bỏ đi. Nhưng không, cô đã lắng lòng và nghe rất rõ, rất sâu những gì anh ta nói. Tự dưng cô cảm thấy tội nghiệp cho anh ta, định nói một vài lời gì đó để chia sẻ nhưng lại thôi. Cô im lặng một lúc rồi nói:

- Cửa chùa luôn từ bi và rộng mở. Nếu chú thấy đến chùa đem lại điều hay lẽ phải cho bản thân thì hãy đến.

- Dạ! Con cảm ơn cô.

Vậy là đã gần một năm từ ngày Quân quy y. Anh đến chùa làm công quả thường xuyên, đều đặn và hình như không vắng hôm nào, dù trời nắng hay mưa. Quân thực tập giỏi, anh biết ngồi thiền, niệm Phật, biết lắng nghe và nói lời hòa ái thương yêu, thay vì nói cộc lốc khô khan, không đầu không đuôi như ngày nào. Nhìn Quân thay đổi như một con nhộng xấu xí đang lột xác để hóa thành một chú bướm xinh xắn, cô thấy vui lây và thầm cầu nguyện cho Quân luôn sống được như thế. Nhưng việc đời không đơn giản như ta nghĩ, tất cả mọi chuyện không thể kết thúc êm ả nếu chúng ta chưa được giải quyết ổn thỏa, và với Quân cũng vậy. Quân chưa thể sống bình yên nếu cái quá khứ ngày xưa vẫn còn đeo bám anh. Quân không thể trốn chạy thực tế khi sự thật vẫn đang diễn ra trước mắt…

Thế rồi cái ngày Quân không mong đợi cũng đã đến. Hôm đó cô đang soạn bài, nghe có tiếng chân người đến, cô nhìn lên. Quân đang đứng đó với vẻ mặt ưu tư lo nghĩ.

- Thưa cô! Con muốn hỏi cô chuyện này, có được không cô?

Cô đặt viết xuống :

- Chuyện gì thế Quân?

Quân ngập ngừng :

- Bọn nó không tha cho con cô ạ! Chúng vừa phát hiện con đến chùa, chúng không chấp nhận và hẹn tối nay gặp con. Bây giờ con phải làm sao hả cô? Con có nên đến nơi hẹn không? Con có nên đụng mặt với bọn nó không hả cô?

Quân nói trong nước mắt. Quân khóc thật nhiều, những giọt nước mắt hệ quả của một đoạn đường đày ải trong quá khứ! Quân nghẹn lại, không thể nói tiếp được. Nhìn Quân, cô thấy thương cảm vô cùng! Cuộc sống quả thật không đơn giản chút nào, cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Nhìn Quân khóc đồng thời chứng kiến sự quay đầu và khát vọng lương thiện của Quân, cô thấy mình nên giúp Quân trong lúc này. Im lặng vài phút, cô nói:

- Quân à! Cô biết Quân khó xử trong lúc này, nhưng quý cô đã dạy Quân nhiều về hạnh nhẫn nhục và thương yêu, bây giờ cô muốn Quân thực hành. Cô tin Quân sẽ làm được điều đó! Quân không bị thiệt thòi đâu!

Quân dạ rồi đi nhanh ra cổng. Cô nhìn theo, thầm cầu nguyện cho Quân được bình an.

Tối hôm đó, Quân đã bị đánh gần như liệt. Chúng cột hai tay Quân vào hai gốc cây. Quân im lặng và chịu đựng mặc cho bọn chúng hành hạ đánh đập thỏa thích. Chúng lại dùng dao khứa lên người Quân, máu chảy thành từng hàng dài. Nhìn anh Hai bị xử tệ, một vài đứa đàn em của Quân không chịu nên báo công an. Công an đến và kịp thời đưa Quân vào bệnh viện.

Vậy là cuối cùng Quân cũng đã có được một lối về. Cuộc đời không bao giờ đưa con người ta vào chỗ bế tắc nếu chúng ta luôn khát khao tìm đến những điều lương thiện. Có những người đôi lúc họ sống mặc cảm và liều lĩnh, nhưng bên trong sự lạnh lùng chán đời ấy vẫn có hạt giống của khát vọng thương yêu, hạt giống của lương thiện. Hãy thương yêu và tha thứ cho nhau để cuộc đời này vơi bớt đi sầu khổ.

Quỳnh Sa
[Tập san Pháp Luân - số 13, tr.73, 2005]