Thư gửi Duy Ma Hoàng Anh

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Lưỡng cực đều không có điểm tựa, đôi bờ chẳng có chỗ dừng; thường, đoạn là giả định.(LSTN)

Em thân thương!

Anh rất vui khi được nghe những lời em điện thoại mà chính nó là kết quả của sự tư duy, chắt lọc kỹ càng từ dòng tư tưởng dị thường nếu không muốn nói là thiên cuồng của em qua một thời gian dài làm mờ đi ánh sáng thiên chân vốn từ lâu đã chiếu diệu chờ ngày tỏa sáng.

Rất xứng đáng! Em hoàn toàn xứng đáng là đứa em của anh. Và nếu xóa đi vết ngăn của mọi lễ nghi phong tục (theo cái nhìn của anh và có thể cũng là của em)… thì, sẽ không có vấn đề gì làm bận tâm trong cách xưng hô. Nó đã vậy và xuyên suốt. “Không có gì được sinh ra và mất đi”, cũng không có gì khúc mắc và cởi mở. Tất cả đồng hòa điệu tạo nên bản trường ca: Nhân duyên tương quan-Vạn hữu cộng sinh. Sẽ là ngu si và hệ lụy nếu chấp lấy tư duy về tự ngã và tha vật. Thế thì, cho dù phóng tâm tham đắm ngũ ái trong đời, hay định kiến về sự xa lìa thế phược (kể cả kẻ vọng lập và người chấp chặt tịnh cảnh) đều phi Vô thượng đạo.

Suy tưởng quá khứ thì lụy tình, vọng cầu tương lai là trệ khí. Ngay trong sát na hiện tại, nếu tự nó vô phân thì đó là cảnh giới thực hữu; song, con người mấy ai sống được trong cảnh giới đó dù là một “đơn vị nhỏ nhất của thời gian”. Xưa đức Thích Tôn an trú trong Kim cang tam muội, tự tại với thời không là thành quả của vô lượng vô biên kiếp thực hành thiện hạnh. Người thời nay sống trong “phước đức bất chiêu, trí tuệ thiển cận”, công hạnh vụng về, bị sai sử bởi vật dục thế gian; khi nghe nói “quăng Đồ long đao, lập địa thành Phật” liền sa vào ảo giác khái niệm kiến lập Thắng giới. Tự cho lìa cả có-không. Như vậy chẳng những chút ít lợi lạc không có mà lại khuếch trương thêm tham sân si. Còn như hạng người “mượn thợ đúc thuyền”, phóng theo sự cuồng loạn của thế nhân thì nói tới làm gì!

Lưỡng cực đều không có điểm tựa, đôi bờ chẳng có chỗ dừng; thường, đoạn là giả định. Thế thì em phải tư duy và hành động thế nào?...?...?...

Hãy tùy thuận nhịp đập của thế gian trong từng sát na tỉnh thức; luôn luôn quán chiếu kiểm soát tam nghiệp. Phải dụng tâm cho được liên tục để làm “nhân” và làm thế nào mọi người xung quanh không cảm thấy khó chịu để làm “duyên”. Không phải để tâm gì nhiều về sự đàn hồi “thi nhân cầu quả” khi thực hành nhân duyên thiện hạnh. Chỉ quán sát ở trong tỉnh giác, không vọng về kết quả.

Mong rằng em tự phát lên nhận thức đúng đắn và sống như thật đối với những gì… đang là giả dối.

Liên Sơn Trung Nhân.
[Tập san Pháp Luân - số 7]