Ngày vu lan của con

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

(PLO) Kính tặng Mẹ yêu ngày vu lan của con.

 

Hai chị em con từng giờ ngóng trông mẹ về với chúng con trong ngày lễ Vu Lan. Đợi chờ mỏi mòn chẳng thấy mẹ về, con khóc…

Từ ngày vắng mẹ, con cảm thấy mình lớn thêm một chút vì buồn nhiều, con không còn là đứa bé như lễ Vu Lan năm nào… chỉ biết học và chơi, những lúc rãnh rỗi lại mơ mộng hảo huyền theo truyện cổ tích của Andersen… Con cũng là người bị mẹ mắng nhiều nhất bởi làm điều vớ vẩn, con chỉ im lặng có lúc dù bị mẹ mắng oan, có lần mẹ bảo: mẹ không hiểu nỗi con. Vâng, mẹ ơi! Bản thân con có đôi khi con không hiểu được mình đang nghĩ gì? đang làm gì? thì mẹ làm sao mà hiểu hết được con! Mẹ chỉ biết rằng con hay lặng thầm giúp đỡ người khác và hay vui tươi trước mặt mọi người. Mẹ đâu biết con có những nỗi đau mà con phải chịu đựng, mặc cảm, tự ti, con căm ghét chính mình…

Cũng vào ngày này của 10 năm trước, ba dẫn về nhà một người đàn bà cùng đứa con trai trạc tuổi bé út (em con). Thế là mọi biến cố bắt đầu xảy ra-ba lạnh nhạt với mẹ, với chúng con. Ba từ một người chồng tốt, người cha hiền, bây giờ trở nên vũ phu với những người mà ba yêu thương nhất. Tại sao vậy ba? Con tự đặt ra cho mình hàng trăm câu hỏi mà con thì chưa đủ sức để lí giải được, có phải chăng vì người đàn bà và đứa con trai đó?! Mẹ và chúng con hụt hẫng vô cùng... Con tuyệt vọng và không còn niềm tin nữa ... Ba ơi, ba có biết mẹ và chúng con yêu ba biết nhường nào không, vậy mà ba ... Con ghét ba. Từ ngày ấy, con biết mình sẽ mất ba mãi mãi...

Ba! Ngày lại qua ngày mẹ chỉ biết lúc húc với công việc, mọi việc đều trút lên đôi tay gầy yếu của mẹ, dù vất vả đến mấy mẹ không hề than thở lấy một câu; hàng đêm, mẹ nằm khóc một mình, mẹ sợ chúng con thấy bao giọt nước mắt khổ đau của mẹ. Nhìn mẹ mỗi ngày tiều tụy và yếu hẳn, con không cầm được nước mắt. Càng thương yêu mẹ bao nhiêu, con càng giận ba bấy nhiêu. Mẹ ơi! con hiểu lòng mẹ, con hiểu nỗi đau của mẹ, tim con cũng đang nhói đau. Nhưng con lại không biết mình phải làm gì để giúp đỡ mẹ, con quá khờ dại...

Cũng vào ngày lễ Vu Lan, mẹ và chúng con đầm đìa nước mắt để chia tay với nhau: mẹ phải vào miền Nam làm việc để có tiền chu cấp cho chúng con ăn học. Ngày mẹ đi, con hứa với lòng sẽ quyết tâm học cho thật giỏi và thay thế mẹ chăm sóc em để không phụ lòng mẹ. Những nỗ lực của con đã được đền đáp, các em đều học giỏi, chăm ngoan, còn con cũng vào được đại học, đó là niềm vui mà mẹ hằng mong ước. Nhưng, con không thể xóa được vết thương lòng của mẹ, sau bao năm mẹ vẫn còn giận ba. Còn ba, con đã đủ lớn, đủ hiểu về ba!

Ba ơi! Cho dù ba là người như thế nào đi chăng nữa, ba vẫn mãi là ba của con. Trong ngày lễ Vu Lan con luôn cầu nguyện rằng ba sẽ trở về bên mẹ, bên chúng con. Con thật hạnh phúc được cài lên ngực áo một bông hồng đỏ thắm...

(Kính tặng Mẹ yêu)
Thanh Thúy.
[Tập san Pháp Luân - số 17, tr.90, 2005]