Dấu Trần Gian

Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Ngàn âm hưởng đã xoáy thành hồ rộng
Thành sông dài, thành núi tảng, đá reo
Đời mênh mông khi lòng không ước hẹn
Lời tự tình treo vút đỉnh hư không.

Ngày qua từng đoàn người quay tìm phố mộng
Lệ hoa tàn, kết hạt, dấu trần gian
Cũng từ đó, nghĩa Thiên đường, mật đắng
Khúc phù du, tênh lặng kiếp con người.

Có bao giờ được rong chơi mãn kiếp
Sẽ tới ngày trùng điệp hết bơ vơ
Vì tuổi mới là sương mù ngày cũ
Xóa hạn kỳ kết nối cõi không hư.

Ta là sông, là biển, là mây trời em ạ!
Lên cao xuống thấp, lặng biệt ở trong người
Bởi nụ cười, em xem, muôn đời là phép lạ
Những buồn thương cùng hạnh ngộ nối liền.

Bên vườn xưa, cây lá kết vô biên
Mẹ tần tảo, cỏ hoa tròn ước nguyện
Trời mây trắng, chia miền lên biền biệt
Nụ bình yên, trần gian nở tháng ngày.

Lặng nghe này, khúc hát loài cỏ cây
Lời sinh diệt phơi bày lên sự sống
Ôi sỏi đá, võng xoay trời lồng lộng
Đất chuyển lưu, huyền diệu, tròn đầy.

[Tập San Pháp Luân.37.tr,46.2006]